CHÀNG HỌA SĨ MŨ NỒI ĐỎ VÀ NÀNG SÓI
“Cậu bé mũ nồi đỏ ơi, nhà bà ngoại cậu ở đâu thế?” Galatea túm lấy chân Edgar, chiếc đuôi dài ve vẩy như quạt gió.
Edgar chán nản cố
vùng ra: “Ai nói với cô rằng tôi đến nhà bà ngoại vậy?”
Galatea ngạc
nhiên, đôi mắt tròn xoe lay láy: “Chẳng phải trong chuyện cổ tích nói vậy ư,
tôi nhớ rõ cốt truyện đó.”
“Đó là ‘Cô bé
quàng khăn đỏ’!” Anh chàng họa sĩ ngán
ngẩm kêu lên, “Tôi không phải trẻ con và cô đang chắn mất khóm hoa kia đấy.”
“Khóm hoa?”
“Đúng vậy, tôi đến
đây để vẽ tranh thưa tiểu thư sói xám.”
Galatea “ồ” lên rồi
chỉ chỉ chiếc giỏ: “Thế trong đó là gì?”
“Là màu vẽ.”
Edgar giơ chiếc giỏ tre, “Túi đựng của tôi mất rồi nên đành dùng tạm cái này.
Xong rồi đó, cảm phiền cô tránh ra.”
Giọng nói anh hằn
rõ sự bực dọc, chỉ sợ cuộc hội thoại này nói thêm đôi câu nữa thôi thì “cô bé
quàng khăn đỏ” sẽ biến thành “thợ săn” ngay lập tức.
“Được thôi, theo
ý anh đó.” Galatea vươn cặp móng vuốt dài hướng phía Edgar.
“Gì đây?”
“Bế tôi đi.”
“Hả”
“Đó, thấy chứ.”
Cô sói chỉ lấy cổ chân mình, “Tôi bị bong gân nên mới ngồi đây nãy giờ đó, nếu
anh muốn tôi đi thì phải giúp một tay chứ.”
Đúng là bỗng
nhiên vấp phải cục nợ.
Edgar thở dài,
không còn cách nào khác đành miễn cưỡng cúi xuống ngang bằng với cô: “Giờ muốn
đi đâu?”
Kì cục thật, lòng
trắc ẩn từ đâu trỗi dậy khiến anh không thể cứ thế ném con sói nhỏ với cổ chân
đỏ ửng và sưng tấy một cục kia ở lại một mình trong rừng được, thế thì quá sức
vô tâm rồi.
Galatea vẫy vẫy
đôi tai đầy hào hứng: “Nhà bà ngoại anh nhé!”
“Không được, nhà
bà ấy cách đây một quả đồi, cô muốn hành xác tôi hay gì.” Edgar từ chối thẳng
thừng.
Giọng Galetea đầy
hậm hực: “Nhưng tôi muốn ăn bánh.”
“Nhìn chân mình
đi kìa, và cớ gì cô nghĩ nhà bà tôi có bánh hả? Lại là truyện cổ tích đúng chứ?”
“Ừm.” Đúng là
Galatea có nghĩ vậy thật.
Edgar đưa giỏ chứa
họa cụ cho Galatea, sau đó khom lưng cõng cô dậy.
“Về tạm nhà tôi
được chứ? Tuy gã Naib giấu mất hộp bánh kẹo đi rồi nhưng có cô Michiko biết
chút ít về đồ ngọt, tôi có thể nhờ cô ấy làm một ít bánh, trong lúc đó tiện thể
tìm bác sĩ Emily đến xem cổ chân cho cô luôn.”
“Được được, được.”
Đôi tai bông bông mới cụp xuống lại phút chốc vểnh lên, vẫy vẫy liên hồi.
Galatea choàng chặt
lấy Edgar, dụi cổ anh như con cún nhỏ: “Tôi là Galatea Claude, rất vui được làm
quen!”
“Edgar Valden.
Móng cô dài quá đó.”
“Móng dài để giữ
anh không chạy đi đấy.” Cô sói tinh nghịch hùa theo.
“Tai cũng rất
dài.”
“Tai dài để nghe
xem người nào đó có nói xấu tôi không.”
“Còn mồm rộng nữa.”
“Đúng, đúng, mồm
tôi rộng lắm, anh còn nói nữa là tôi ăn thịt luôn đấy.”
Cách rừng hun hút
bỗng chốc bừng nhựa sống, những cách hoa dựa nhịp gió đung đưa theo từng bước
chân lên lá xào xạc.
“Cậu bé” mũ đỏ
cõng nàng sói trên lưng, bóng hình trùng trùng điệp điệp băng qua lối mòn, tầng
lá sẫm màu cài đan con đường ngợp nắng, tiếng nói cười vang vọng nhịp lẫn tiếng
chim ca.
Từ đó trở đi, câu
chuyện “Chàng họa sĩ mũ nồi đỏ và nàng sói xám” bắt đầu viết nên những dòng đầu
tiên...
-------------------
Ngoại truyện
(không quan trọng lắm):
-Khóm hoa nào đó:
...
-Khóm hoa nào đó:
“Còn tôi thì sao? Chẳng phải mấy người đến vẽ tôi ư?”
Nhận xét
Đăng nhận xét