THE POEM FROM THE MIDNIGHT

 Đoong...đoong...đoong...

Tiếng chuông đồng hồ quả lắc điểm giữa đêm vang vọng từ đại sảnh.

Đây đã là lần thứ mười hai Galatea trở mình trong đêm nay. Cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn, nỗ lực để đi vào giấc ngủ.

Mấy ngày gần đây chất lượng giấc ngủ của cô chẳng hề tốt, nói thẳng ra là tệ vô cùng. Hôm nào Galatea cũng phải tham gia các trận đấu lặp đi lặp lại với tần suất dày đặc mệt mỏi vô cùng, đêm đến cô lại thức trắng để hoàn thành tác phẩm dang dở của mình, cả một ngày dài chỉ chợp mắt qua loa được vỏn vẹn vài phút. Những tưởng tối nay sẽ có một giấc ngủ ngon sau khi hoàn thành tất cả công việc, thực tế lại phũ phàng tặng cho cô cơn mất ngủ quái gở này.

Cô trằn trọc mãi, hai mắt nhắm rịt lại mà không sao thiếp đi được. Toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức ê ẩm, cái chăn bông hết tung ra lại đắp vào khiến cô nàng phát bực.

Có lẽ đồng hồ sinh học đã lệch đi do chuỗi ngày sinh hoạt không khoa học ấy, giờ đây Galatea không còn cách nào hơn ngoài việc chấp nhận và tìm thứ gì đó giết thời gian trong khi chờ cơn buồn ngủ ập đến.

Galatea đẩy xe lăn ra ngoài phòng, dọc dãy hành lang đã tắt đèn lạ sao yên ắng chẳng giống thường ngày. Bức tranh nàng thơ đắm mình giữa căn phòng ngập nắng luôn mang đến cảm giác ấm áp ẩn trong màn đêm cũng nhuốm màu trầm lắng nặng nề, nàng thơ vẫn luôn cười nhưng nụ cười sao lạnh lẽo quá, vạt nắng kia còn đó chăng hay đã hóa vào hư không mà bỏ quên nàng.

Ánh nhìn nhà điêu khắc chuyên chú quan sát những bức tranh trên hành lang, có bức tranh sơn dầu cũ, có mấy bức vẽ chì, lại có vài bức tranh xé giấy và màu sáp của trẻ nhỏ mang nét ngây ngô. Xen kẽ một khoảng sẽ có một bức tượng điêu khắc cẩm thạch với tỉ lệ ngang người thật, một số đã có từ lâu, đa số còn lại là do Galatea để nhờ ở hành lang. Cô đã đi qua con đường này vô số lần, những vật trang trí này cũng đã nhìn nhiều vô kể, chỉ là lạ thay giờ đây chúng như khoác lên mình một lớp phủ mới, một màu sắc lạ kì cô chưa từng thấy trước đây.

Không biết đã qua bao lâu, cô gái nhỏ cứ vậy vô định dạo bước quanh trang viên rộng lớn, ngắm nhìn từng gian phòng đã tối đèn, thấy giàn hoa tỏa hương trong màn đêm, rồi lặng nghe nhịp thở của không gian tĩnh mịch.

Bánh xe lăn đều bỗng chốc khựng lại.

Tiếng ấm đun nước kêu vọng ra từ căn bếp, nghe rõ cả âm thanh bọt nước sôi ùng ục vang lên từ trong bụng bình.

Galatea tò mò tiến về phía phát ra động tĩnh, ngó vào nhòm thử bên trong. Gian phòng kia tối đen như mực, chỉ có vạt trăng mập mờ luồn qua khe cửa loáng thoáng có làn khói nóng hổi bay ra từ chiếc bình đun, nhảy lên thật cao rồi lững lờ xà xuống tan vào hư không.

Không gian kì ảo dễ hớp hồn con người ta, khiến ta muốn nán lại quan sát thêm một chút, một chút, cứ thế dần dần mà vô thức đắm chìm không dứt ra được.

Đến khi hoàn hồn lại, Galatea mới nhận ra mình đã bất giác giơ tay lên đỡ lấy vạt sáng kia tự khi nào.

Phòng bếp của trang viên khá rỗng rãi, nhưng hiện tại chỉ có một khoảng sáng nhỏ bên bệ cửa sổ mang lại cảm giác trống trải quạnh quẽ.

Galatea ngó nghiêng xung quanh, thử tìm kiếm xem còn động tĩnh nào khác quanh đây không.

Ai lại đi đun nước vào giữa đêm chứ?

Bỏ qua tất cả các yếu tố tâm linh, nước chỉ vửa mới sôi vậy thì người cũng không thể chạy đi xa được. Cô không nghĩ ở trang viên sẽ có người rảnh rỗi nửa đêm thức dậy chỉ để pha một ấm nước và bỏ nguyên ở đó.

“Thức khuya vậy không tốt đâu.”

Tiếng nói đột ngột vang lên từ sau lưng, hoảng hốt còn chưa kịp thét lên lời Galatea đã bị một bàn tay với khớp xương đẹp đẽ bịt miệng lại.

Cô hoảng loạn quay ra sau để nhìn xem là gã lưu manh nào, bất ngờ thay va vào mắt cô lại là gương mặt không thể quen thuộc hơn – Edgar. Galatea vùng ra khỏi anh, chằm chằm quan sát con người rảnh rỗi giữa đêm khuya kia. Chàng họa sĩ mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng, trên tay cầm một chiếc cốc sứ với họa tiết bò sữa hoạt hình bên trên, bộ dạng thoải mái chuẩn bị trước khi đi ngủ này thoạt trông sẽ hợp lí hơn nhiều nếu hiện tại kim đồng hồ không chỉ quá số mười hai. Đương nhiên là vậy rồi, sẽ chẳng ai thoải mái khi phải làm việc đêm cả, chưa kể hầu hết mọi người ở trang viên đều sẽ đi ngủ trước nửa đêm để giữ sức cho trận đấu hôm sau.

“Anh bệnh hả? Đêm hôm còn thậm thà thậm thụt cái gì? Bật cái bóng đèn lên khó lắm chắc.” Bị dọa cho kinh hồn bạt vía, Galatea hổn hển chất vấn liến thoáng một tràng, nghỉ lấy hơi một lát mới nói thêm, “Dọa ch.ết tôi rồi.”

Kẻ mới gây đại họa thì chẳng tỏ vẻ hối lỗi, thản nhiên cười cười đặt cốc nước trên bàn như chưa có gì xảy ra. Đôi tay xinh đẹp mới nãy càn quấy bịt miệng cô chạm lên lớp vải sẫm màu, hé mở tấm rèm mỏng, mời gọi ánh sáng màu bạc ghé vào gian bếp. Anh ngắm nhìn không gian ngoài khung cửa sổ, từ hướng nhìn của Galatea có thể nhìn thấy nửa gương mặt bị hắt sáng làm rõ góc cạnh của anh, tô điểm thêm cho hàng mi cong dài và dường như bờ môi phiếm đỏ còn mấp máy gì đó:

“...Mảnh trăng muộn trong đêm vắng ngắt.

Vì những cây gia, cây đoạn màu đen.

Từ ban công anh nghe tiếng cửa kêu cót két.

Tiếng cửa kêu cót két thật nhẹ nhàng.”

“Anh lẩm bẩm gì vậy?”

Edgar quay lại cười phì: “Tôi nói cô nửa đêm không ngủ, chạy lung tung phá hỏng giấc ngủ của tôi.”

Người nửa đêm không ngủ nào đó: “...”

“Đừng vu oan thế chứ! Rõ ràng tiếng xe lăn không lớn, tôi còn đã chú ý tránh xa khu phòng ngủ, nếu có trách cũng là trách tại giấc ngủ của anh quá tệ, nhìn xem ngoài anh thì có còn ai đâu cơ chứ.” Galatea trách móc đầy phẫn uất, nghe cũng đủ thấy hãy còn ấm ức ghi nợ Edgar vì đã dọa cô.

Thấy phản ứng ngoài dự liệu như vậy, Edgar cũng có chút không nỡ đùa thêm.

“Dạo chơi cũng gần một tiếng rồi, tiểu thư, tôi đưa cô về phòng nhé?”

Nghe thấy tiếng gọi “tiểu thư” kia Galatea bỗng sững sờ, từ khi đến trang viên vẫn sẽ có những người xưng hô lịch sự gọi cô như vậy, chỉ là lời này thốt lên từ Edgar lại có chút khác biệt khó nói rõ.

Nhân lúc Galatea còn đơ đứng thì Edgar không cần đợi câu trả lời của cô mà đã đẩy chiếc xe lăn đi, mặc cho cô gái “Ê...a... Anh làm gì vậy?” một hồi. Đi được nửa quãng đường Galatea cũng chả buồn nói nữa, dù sao cô cũng chơi chán rồi, chỉ hận duy nhất bản thân cô giờ phút này vẫn chẳng có tí cảm giác buồn ngủ nào.

Cả hai chìm vào im lặng khiến không khí trở nên sượng sùng kì quái. Dãy hành lang mọi ngày như dài đằng đẵng không thấy điểm ngừng, tiếng tíc tắc từ đâu vọng lại cùng với nhịp thở đều đều càng làm mọi thứ rối bời hơn.

Mãi đến khi Edgar giúp cô lên giường, Galatea mới mở lời hỏi: “Anh thích thơ à?”

“Không hẳn.” Anh giúp cô chỉnh góc chăn, “Nhưng thỉnh thoảng có đọc.”

“...Vậy còn gì nữa không?”

“Muộn rồi, ngủ đi thôi.”

Tên đáng ghét bỏ lại một câu sứt sẹo chả liên quan, không thèm ngoảnh lại mà bỏ mặc cô gái trong màn đêm tăm tối. Galatea lăn lộn trên giường, dù đã cố hết sức nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu không sao ngủ nổi. Giá như trời sáng nhanh một chút thì tốt biết mấy.

Trong lúc còn ngần ngại với một mớ bòng bong, cánh cửa phòng ngủ lại két vang lên lần nữa. Thật bất ngờ khi đêm nay căn phong này lại được đón một vị khách đến hai lần.

Edgar bước vào trong, lần này còn cầm theo một thứ trên tay, khói trắng nghi ngút bốc lên, nhè nhẹ mang theo hương ngọt, đến khi nhìn kĩ mới thấy đó là chiếc cốc sứ có hình bò sữa bên trên. Anh đặt cốc sữa nóng ấm lên trên bàn rồi ngồi bên giường cô. Vừa vặn chỉnh độ sáng của đèn ngủ vừa nói: “Đợi nguội một lúc hẵng uống, sữa nóng có thể giúp dễ ngủ hơn.”

“...”

“Haiz... Nhìn gì vậy?”

“Sao anh biết tôi mất ngủ?” Galatea kinh ngạc vô cùng, không ngờ tên đáng ghét này còn nhìn được tâm trạng của người khác.

Edgar xoa đầu cô, “Thấy tôi có vấn đề không, ai đời ngủ được mà nửa đêm nửa hôm lại đi lung tung như thế.”

“...” Ừ thì cũng đúng. Galatea nghĩ một hồi lại thốt lên: “Khoan đã, chẳng phải anh đã đi đun nước trước khi gặp tôi sao. Lẽ nào anh cũng mất ngủ.”

“Đúng rồi, cái này phải hỏi bạn nhỏ nào đó dưới phòng tôi lục xục cả đêm không ngủ.”

Quả thật Galatea đã quên mất phòng của mình đặt ngay dưới phòng Edgar. Giờ nghĩ lại đã gây ảnh hưởng đến người ta trong lòng không khỏi cảm thấy rõ tội lỗi. Edgar đưa cô ly sữa nóng đã nguội bớt, nhiệt lượng từ cốc truyền đến tay cô như chiếc túi sưởi nhỏ, ấm áp và dễ chịu. Galatea thổi phù làn khói trắng rồi nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt tràn vào khoang miệng cô đậm mùi cacao cùng sữa đặc.

Quả nhiên ấm bụng rồi sẽ dễ chịu hơn, mí mắt cô dần dần trĩu xuống, ngáp một hơi dài. Edgar vẫn ngồi bên nhìn cô, vuốt nhẹ giọt nước đọng bên khóe mắt hơi ửng hồng, lại xoa nhè đi vệt sáng vương trên mặt cô. Thấy cô đã bắt đầu buồn ngủ, anh kéo lại góc chăn như đã làm lúc trước, đè thật thấp giọng xuống:

Anh yêu vô cùng những đêm tối đen
       Những ngôi sao, hàng phong và đầm nước.
       Em như sao kia, tuyệt vời, thanh sạch
       Anh nắm bắt trong mọi thứ niềm vui –”

Galatea đã mệt rã rời, lời nói kia chỉ nghe câu được câu không, mơ hồ muốn hỏi lại: “...Anh...nói gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Edgar kéo rèm lại che khuất đi đốm sao lấp lánh, giảm độ sáng của đèn xuống thấp nhất, làm xong cả rồi mới cầm chiếc cốc lên bước ra ngoài.

“Chúc ngủ ngon!”

Tiếng cửa kêu “két” rồi khép lại, hòa cùng một mảnh tĩnh mịch với căn nhà, lặng lẽ đợi chờ ánh bình minh như bao ngày khác.

Nhận xét