VỢ HỔ
Tác giả: Hester_187
Tóm tắt: Chu Du
nói, trong giường lều hắn có một lão hổ mặc đồ cưới ngồi chỉnh tề.
Chú thích:
Top mặc nữ trang
Câu chuyện về Chu Công Cẩn cưới lão bà nhưng lại bị ăn sạch. Có rất rất nhiều cảnh ôm hôn, mặc dù trên bản phác thảo là top ngực lớn hút mắt nhưng khi viết lại giống như ngực của bot bị chơi đùa
-------------------------------
Chu Du lúc bé có
những khi vượt quá khuôn phép, các bậc trưởng bối luôn phải vờ như lắc đầu bó
tay, coi chừng rồi sẽ cưới một cô dâu như hổ về quản giáo ngươi!
Vậy là vào giữa đêm,
Chu Du quả thật nằm mơ thấy bản thân mình cưới vợ . Khăn trùm đỏ được vén lên để
lộ một khuôn mặt tròn tròn của lão hổ, còn hoa nhung với họa tiết màu nâu đỏ dùng
cho lễ cưới vẫn cài trên trán. Lão hổ ngượng ngùng chớp đôi mắt vàng không kém
hung dữ, cầu xin phu quân đáp lại tình thương.
Chu Du không thể
tin được lùi lại nửa bước, hình ảnh lão hổ mặc áo cưới trong giấc mơ thuở nhỏ
cùng người đang ngồi ngay ngắn trước mặt dần dần hợp lại, Chu Du Chu Công Cẩn
anh từ khi nào đã thực sự cưới về vợ hổ?
"Càng lúc
càng nhảm nhí..." Chu Du đau đầu nhéo nhéo mi tâm, dứt khoát soạt một tiếng
nhấc chiếc khăn trùm đỏ ra, "Rốt cuộc huynh đang làm gì vậy, Bá Phù?"
Sau tấm khăn trùm
đầu được vén mở chính là nghĩa huynh của Chu Du, Tôn Sách. Hắn ngẩng mặt cười lộ
ra cặp nanh hổ, thậm chí trên má còn thoa một lớp phấn hồng. Không biết do đâu
mà khoác lên người một bộ áo cưới đỏ phủ kín hoa thêu, nhưng nó không ghìm lại
được vóc người quá cao lại rộng, nút áo kéo căng ra để lộ đường nét trên cơ ngực
– Chu Du nhìn nhiều thêm hai lần, bả vai cũng giương thẳng.
“Phu quân.” Tôn
Sách nắm lấy cổ tay Chu Du, tựa người qua niềm nở tặng cho hai ánh mắt quyến rũ,
“Phu quân nhất định phải trân trọng tiện thiếp.”
Chu Du đỏ mặt tía
tai hất vung tay hắn đi: "Huynh lấy đâu ra bộ y phục này?... Thật biết giễu
cợt ta mà!"
“Ây, Công Cẩn.”
Tôn Sách bắt đầu lại choàng lấy vai anh, bắt người ngồi lên trên đùi mình, áo váy
đỏ bị động tác giãy dụa của Chu Du gấp nhăn lại, “Ai đến tìm trêu cười đệ? Ngày
hôm qua không phải chính đệ tự mình nói cần phải quyết định một mối hôn sự? Ta nghĩ
thế nào cũng đều không đủ an tâm, vẫn là để bản thân ta thành thân cùng đệ sẽ
phù hợp nhất.”
"Gì cơ..."
Chu Du bị giữ chặt ngồi trong lòng hắn, lưng chống phía sau chuyền đến nguồn
nhiệt từ trên người Tôn Sách, dù còn muốn chống cự đứng thoát dậy nhưng lại bị
ôm càng chặt hơn. Hôm qua, hình như anh có nói rằng người trong nhà đang trù
tính hôn sự cho anh. Nhưng Tôn Sách để tâm tới loại chuyện này làm cái gì?
“Đừng làm loạn nữa.”
Chu Du nói tiếp, “Mau thả đệ xuống.” Thế nhưng đầu y lại nhẹ nhàng tựa lên vai
hắn, tựa như vô cùng lưu luyến hơi ấm được Tôn Sách ôm trong lòng.
“Ta không muốn.”
Bàn tay Tôn Sách luồn xuống xuôi theo vòng eo của Chu Du, nhẹ nhàng nắm lấy đùi
anh: “Đêm động phòng hoa chúc, chẳng lẽ Công Cẩn nỡ lòng để ta lại một mình ư?”
Ngón tay của hắn
ta mang vết chai sần do cầm kiếm quanh năm, cách tầng vải vóc giống như đang chà
sát nhen lên đốm lửa dậy xúc cảm của Chu Du. Chu Du chỉ cảm thấy mặt mình bị
hun một mảng nóng bừng, vật nằm giữa hông Tôn Sách chưa có cương lên cũng đủ để
nhận thấy nó dán sát kẽ mông anh, bản thân Chu Du còn bị ôm chặt không thể tránh
né.
“Động phòng gì chứ…”
Lời Chu Du còn chưa kịp nói xong đã liền bị Tôn Sách giữ mặt hôn xuống, đầu lưỡi
khẩn thiết cạy mở hàm răng anh, hôn liếm cho đến khi eo anh mềm nhũn.
“Công Cẩn.” Tôn
Sách nhẹ nhàng cọ trán anh, hơi thở thân mật quá mức khiến giọng nói của hắn không
ổn định, “Ta thật lòng… thật lòng—”
Chu Du dùng ngón
tay chạm lên môi hắn.
Anh biết ý nghĩ của
Tôn Sách. “Ta hiểu.” Chu Du nói, “Những lời này, phải nói với ta một cách
nghiêm túc rõ ràng.”
Anh nói cùng lúc đưa
tay cởi nút áo trước ngực Tôn Sách.
“Hiện tại không
phải lúc nói về chuyện này.” Chu Du trầm giọng nói thêm một câu, ngẩng đầu nhè
nhẹ thoáng thơm lên cằm hắn.
Bộ áo cưới trên
người Tôn Sách vốn dĩ đã miễn cưỡng, lại bị Chu Du tâm tình mơ hồ kéo khảy tuột
xuống bả vai, anh nghịch nghịch tấm vải quấn ngực thêu hoa văn chúc phúc, tầm vải
mừng lễ thêu đường hoa văn cát tường không thể ôm lấy hai tấm cơ ngực rắn chắc
của Tôn Sách. Chu Du ngồi trên đầu gối vị tân nương này không nhịn được cười mà
cười thành tiếng.
“Đệ cười cái gì?”
Tôn Sách ôm chặt anh vào người, ngón tay ấy vậy cũng trườn vào trong y phục của
anh.
“Ta đang cười…”
Chu Du thuận theo cúi đầu xuống, để cho Tôn Sách tháo đai buộc trên áo lót anh
ra, những chiếc cúc áo bị gã hổ nóng ruột kéo đứt leng keng lăn xuống sàn, “Chu
Công Cẩn ta thật sự đã cưới một người vợ dữ.”
Bỏ đi chướng ngại
từ trang phục hai người lại tiếp tục thân mật quấn lấy nhau, Tôn Sách hôn xuôi
theo khóe miệng Chu Du, ý đồ xấu xa cạ cạ răng vào trong hõm cổ anh. Chu Du
thoáng run rẩy, nhẹ phát ra vài tiếng hổn hển nhớp nháp, tiếp tục để mặc cho hắn
làm.
Tôn Sách há miệng
cắn lấy nhũ hoa đỏ hồng trên bộ ngực trắng như tuyết của Chu Du, ngậm giữa hàm
răng liếm láp không ngừng, Chu Du xấu hổ rên rỉ đành phải ôm chặt lấy hắn, đặt
lên mái tóc hắn một nụ hôn sâu.
“Ôm ta chặt quá.”
Tôn Sách vẫn dùng răng cọ lấy phần da thịt mềm mỏng trước ngực anh, ngẩng đầu lên
cười nói: “Ta không cởi áo của chàng được — Phu quân của ta ơi.”
Hắn vừa nói vừa
chạm vào thân dưới của anh. Vóc người Chu Du dù cao nhưng không hề được tính là
quá nở nang, bắp đùi bị Tôn Sách dùng bàn tay to lớn kéo lên cũng chỉ thanh mảnh
một vòng nắm gọn, phần thịt đùi trắng nõn tràn ứa qua miệng hổ. Chu Du phối hợp
cùng hắn gập chân lên, đưa tay chạm vào dương vật khí thế mãnh liệt bừng bừng dưới
hồng quần của Tôn Sách — Anh vẫn còn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu xem, chỉ
cụp tầm mắt xuống, dùng những ngón tay thường quen tấu đàn gảy âm để mò mẫm, tháo
bỏ áo quần hôn lễ đã sớm bị động tác của hai người vò nhăn thành một nhúm.
“Đáng tiếc rằng ta đã mua áo cưới từ
thành Thọ Xuân.” Trong lúc cẳng chân bị bắt lấy thả nằm trên chiếc *giường thêu,
Chu Du vẫn còn nghe thấy Tôn Sách nói một cách không còn gì tiếc nuối, “Lần tới
ta muốn Công Cẩn mặc. Công Cẩn mặc sẽ càng đẹp hơn.”
*Nói chung là quả này
"Hoang đường."
Chu Du víu lấy gáy hắn, cảm thấy đầu tóc mình phát run khi bị Tôn Sách duỗi
lưng tiến vào, "Bá Phù... Ưm..."
Tôn Sách áp chặt ngực
anh không chịu buông ra, trêu ghẹo vừa liếm vừa gặm phát ra tiếng nước, lại cảm
thấy đầu vú anh giống như hoa đào xuân khiến lòng người lay động muốn ngắt, lời
này nói ra liền bị Chu Du ngượng ngùng dùng môi hôn chặn.
“Sao lại hoang đường?”
Tôn Sách nắm lấy eo Chu Du, động tác càng vào sâu thêm, thừa lúc khoảng trống khi
hỗn loạn thở dốc vẫn không quên hỏi anh, “Công Cẩn nhất định phải làm phu thê với
ta mới được.”
“Ta đây không phải,
đã…” Chu Du ngước ánh mắt ướt át lên, thở hổn hển trước nụ hôn môi dường như
không ngừng nghỉ của Tôn Sách, “Ta đây không phải đã... là phu thê với huynh rồi
sao?”
Tôn Sách bỗng hẫng
một nhịp, người trong lòng rốt cục khó chịu rên thành tiếng — Dương vật đang nằm
trong cơ thể anh lại cương to thêm vài phần, đỉnh quy đầu tách tầng thịt mềm mại
đâm sâu thẳng vào tận gốc. Tôn Sách giữ lấy đôi chân dài vừa tuột xuống của anh
gác lại lên phần thắt lưng săn chắc của hắn, kiên nhẫn từng chút đưa ra đẩy vào,
khiến da thịt đụng chạm nhau tạo ra một luồng nhiệt dày đặc. Chu Du đau đớn cắn
lên bả vai Tôn Sách, bị hắn chòng ghẹo bên tai trong khi còn đang hổn hển thở gấp,
nói rằng bên dưới Công Cẩn ngậm lấy chặt quá. Chu Du bị nỗi đau xen lẫn khoái cảm
rầy quấy không rảnh đáp lời hắn, mỗi một tiếng thở nức nở của anh đều nhiễu loạn
tận đáy lòng Tôn Sách. Cơ thể bị làm mẫn cảm lên đến đỉnh điểm, Tôn Sách nắm lấy
tay anh đưa chạm vào phần bụng dưới bị đẩy căng, khiến thắt lưng anh cong lên
và tiết ra, làm cho nơi giao hoan giữa hai người càng thêm ướt át nhầy nhụa. Đến
khi lên đỉnh, anh ôm chặt gáy lấy Tôn Sách, da thịt ướt đẫm mồ hôi dán sát chặt
vào nhau, chiếc áo cưới tua rua trên khuỷu tay Tôn Sách cuối cùng cũng rơi xuống
đầu giường bừa bộn, kiều diễm không sánh cảnh sắc trong lều.
Tôn Sách ôm Chu
Du vẫn còn đang run rẩy đắm chìm trong dư vị cao trào vào trong lòng, từ tốn xoa
nhẹ lưng anh. Chu Du áp sát vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim hưng phấn dồn dập của
hai người ngỡ như tỉnh như mơ, phải mất một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, cắn một
cái lên ngực hắn giống như đang dỗi hờn.
“Cứng quá…” Chu
Du đè thấp giọng khiển trách, trong mành lều quả nhiên là một con hổ thèm khát
lạc thú.
Tôn Sách mỉm cười,
cúi đầu hôn lên trán anh. Mãi đến khi Chu Du hơi khẽ động eo thì mới nhận ra
nơi kia còn đang dựng thẳng của hắn dán sát giữa chân mình, nhất thời đã thẹn còn
giận không thốt nên lời, muốn thoát ra khỏi lòng hắn nhưng lại không còn sức lực.
“Ta thấy ánh
trăng còn chưa lên tới đỉnh.” Lão hổ được nhấm nháp ngon miệng vẫn ôm trọn lấy
anh, cái ôm áp kề sát vào lòng vẫn cứ nóng bỏng.
Trong lều binh
vang tiếng cười nói huyên náo. Tôn Sách rượu đến hưng phấn, rũ một bên tay áo đấu
vật tay với mọi người, lại nghe thấy Thái Sử Từ kinh hô một tiếng: "Tôn Bá
Phù ngươi từ khi nào lại đi săn hổ vậy?"
“Hổ?” Tôn Sách
đưa tay sờ ngược lên vết xước dài mảnh sau bả vai, quay đầu nhìn Chu Du đang lặng
lẽ cầm binh thư che khuất mặt: “Giống với mèo hơn, không có mấy dọa người.”
Nhận xét
Đăng nhận xét