CHƯƠNG 4: LỜI HỨA TRẺ CON
Tôn Sách yên lòng ngủ, Chu Du trong phòng lại trằn trọc khó vào giấc. Sao đêm lấp lánh, ánh trăng dịu dàng rọi chiếu trước cửa sổ phòng cậu, trong lòng của cậu giống như thể có một thứ gì đó bị làm cho lay động.
Vậy là buổi sớm ngày
thứ hai, Tôn Sách nhìn thấy Chu Du với khí sắc chẳng mấy tốt gì. Chu Du vốn
sinh ra đã trắng ngần, lại ở trong gia đình thi lễ trâm anh, phong thái nho nhã
lúc này không khỏi mang chút vẻ ốm yếu. Tôn Sách giật cả mình, mau vội lôi kéo
hỏi đông hỏi tây, cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời do lạ nước lạ cái không
quen.
Dĩ nhiên, hắn
cũng không tài nào biết, Chu Du đã nhớ về con dao nhọn kia nghĩ tới cả một đêm.
Chè thang viên khói
nóng hôi hổi được bưng lên, hơi nhiệt hơ qua sắc mặt Chu Du mới thêm hơi hồng
hào. Tôn Sách không đến phủ dùng bữa chung với các môn khách, lại lượn lờ quanh
phòng Chu Du. Hắn nhìn khung cửa, cảm thấy cửa giấy dễ thủng, ban đêm sẽ lọt
gió; chạm vào áo khoác rộng của Chu Du, lại cảm thấy áo khoác quá mỏng, không
thể ngăn được tiết thu rét lạnh, ngay cả chiếc lư hương đặt yên ngay trong
phòng đều đến bị hắn “chê bỏ”, nguyên do bởi hoa văn phối quá thô không hợp với
Chu Du, còn có rất nhiều vết ố.
Chu Du ư, cũng
không phiền y, nhìn thấy hắn nhảy nhót lung tung, tâm tình bản thân cũng không
tồi, trước sau như một mà ung dung thư thả ăn cơm. Đồ ăn phương nam phần ăn đều
rất ít, gọn mà tinh tế, nhưng Tôn Sách lại đưa cậu một phần chè thang viên to
vô cùng, cũng không chê y chậm, lại còn nhìn chằm chằm y đầy vẻ thích thú mua
vui.
Chu Du nhẹ nhàng gác
đũa bên cạnh bát, quay đầu cùng Tôn Sách bốn mắt nhìn nhau. Ánh dương buổi sớm xuyên
qua tầng sương mỏng, chiếu sáng mảnh bụi trong không trung.
“Rất thích nhìn
ta?”
Tôn Sách không hề
nao núng: “Đúng vậy, ngươi rất dễ nhìn.”
“Vậy thìーhôm
nay huynh có hứng thú nghe ta luận về những điều mà ta muốn nói hay không?”
“Đương nhiên, nếu
không tại sao nay ta lại miễn tiếp khách chứ.”
“Dành riêng cho
ta một ngày?”
“Dành riêng cho
ngươi một ngày.”
“Vậy ta sẽ không
vội, nếu cả một ngày của huynh đều là của ta, ta cứ từ từ ăn đã. Đêm qua cũng
ngủ không ngon, sau khi ăn xong có thể ngủ thêm một giấc.” Chu Du nhẹ nhàng nháy mắt:
“Để bụng không?”
“Đương nhiên
không để bụng, ngươi nghỉ ngơi tốt rồi ta mới yên tâm, vả lại trong lúc ngươi
ngủ ta cũng có thể luyện võ – Ngay ngoài cửa trong viện ngươi, như vậy ngươi tỉnh
lại có thể gọi ta bất cứ khi nào.”
Chu Du cười cười,
thăm dò nói: “Ta luôn cảm thấy ta dường như không giống với phần đông các vị
khách của huynh.”
“Bởi vì ngươi là
người khiến ta thích nhất.”
“Thích?”
“Cảm thấy rất hợp
với ngươi. Ngươi nên biết, giữa người với người có một thứ lực hấp dẫn, trong
những người ta gặp qua sẽ có có loại ta cảm thấy không hợp nổi, nóng nảy lại bộ
dạng tởm lợm còn lớn...”
“Đại khái hiểu được.”
“Hiểu thì tốt, hiểu
thì tốt, mau ăn đi, một bên nói chuyện một bên ăn cơm không tốt cho dạ dày.”
“Ừm.”
Vậy là giữa hai
người lại yên tĩnh trở lại, một buổi sớm yên bình lặng lẽ trôi qua.
Chu Du ăn xong, sửa
soạn y phục chuẩn bị đi ngủ lại một lát. Cậu cầm áo khoác treo cạnh bên, lại bị
Tôn Sách vừa lấy bát đũa đi ra nhìn thấy. Tôn Sách dựa lên cửa, khẽ gõ gõ vào
khung.
“Mặc dù biết
không nên tự tiện đi vào phòng trong lúc ngươi đang thay đồ, chỉ là ngươi tốt
nhất vẫn nên che kín y phục vào, sáng sớm trời lạnh.”
“Cảm ơn, cơ mà không
cần thiết phải vậy, giữa trưa sẽ trở nóng.”
“Nếu như ngươi
không muốn để ta đến cài thay ngươi thì mau nhanh chút.”
Chu Du chịu thua,
để cho bản thân có thể đi nghỉ sớm nên đành cầm áo khoác ngoan ngoãn che kín lại.
Tôn Sách giờ mới thả lỏng, kéo rèm cho Chu Du, đóng cửa rời đi.
Gian phòng Chu Du
ở đều nằm cách rất xa các môn khách khác, có lẽ là hắn có ý sắp xếp, chỗ này lại
càng sát gần viện của hắn. Trong viện rất ít người đến, chỉ có vài gốc cây quế,
trời về thu ngập tràn vị hương ngào ngạt. Hắn bình thường sẽ ở tại khu viện này
luyện võ, rất yên tĩnh, cũng có thể giúp hắn không bị bên ngoài ảnh hưởng. Hắn
đổi y phục trên người, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, vươn cái eo mỏi
nhác, cầm lấy trường thương, vạch ra một đường gió lạnh trong không trung.
...
Chu Du tỉnh dậy
trong tiếng sắt rẽ qua không khí. Cậu đẩy cửa mở, Tôn lại chẳng phát hiện y, vẫn
cứ chuyên chú luyện tập. Tôn Sách chỉ có một manh áo đơn trắng xóa, tay áo quấn
lên, lộ ra cánh tay mạnh mẽ. Sống lưng thẳng tắp, trường thương vung bay, chàng
thiếu niên tư thế rất vẹn oai hùng. Đỉnh ngọn hoa quế vi vu đưa rơi, cánh hoa sắc
vàng đáp trên bả vai y, lên trên mái tóc, giống như thể cặp cánh bướm đa tình.
Chu Du không kìm
được nhìn thêm một hồi, thư thả thưởng thức người đây mà mình ngưỡng mộ.
“A Du ngươi tỉnh
rồi?”
Chu Du đứng dưới mái
hiên, một đợt gió thổi qua, đèn lồng thoáng nhẹ lay đưa, mái tóc cậu tản xuôi
cũng bị thổi cho hơi rối. Tôn Sách có lẽ bởi nhận thấy bản thân đã bị nhìn chằm
chằm lâu như vậy nên có đôi chút ngại ngùng, quay đầu đi, càng gồng thêm lực
vung trường thương: “Không phải bảo ngươi tỉnh rồi gọi ta sao.”
“Không muốn quấy
nhiễu huynh.”
“...Ngủ có ngon
không?”
“Ừm, cũng không tệ.”
“Vậy thì hãy nói về
điều ngươi muốn nói với ta chứ?”
Trong sân viện có
một chiếc bàn đá, Chu Du bước từ từ đến bên rồi ngồi xuống. Bên trên bàn có
trà, cậu không nhanh không chậm mà pha. Tôn Sách không có ý muốn dừng luyện võ,
cậu dứt khoát tự ngoảnh nói. Và một lời này vừa đúng đánh vào điểm của Tôn
Sách.
“Giang Đông tất
thành một nước.”
Tôn Sách tạm ngừng
lại, sau đó lộ ra một nụ cười sáng láng.
“Ngươi cũng nghĩ
như vậy?”
“Hiện nay các nơi
tự củng cố quân binh, quyền lực triều đình bị suy nhược không ít, khả năng cai
trị không lớn bằng trước. Hiện tại tuy còn thái bình, nhưng cũng chỉ là thế rắp
mưu, đâu biết chừng sau qua ba bốn năm, triều đình hay không còn tồn tại, thiên
hạ đại loạn.”
“Vậy tại sao
Giang Đông tất thành một nước?”
“Đầu tiên, địa thế.
Trường Giang chia nam bắc, Thục đạo phân đông tây. Lạc Dương là quốc đô, dù cho
triều đại thay đổi, khu vực phương bắc vẫn có thể tập trung cai trị ở Lạc Dương,
mà Thục đạo tương đối nghẽn, bất luận là từ Lạc Dương tiến cồng vào hay từ Thục đạo đáng sang phía đông, tất đều là một việc hết sức khó khăn, vậy nên ta cho rằng đất Thục sẽ tự lập thành một phái. Còn lại tất nhiên chính là Giang phía
đông Thục Đạo, phía nam Trường Giang. Như hiện nay chúng danh sĩ
Giang Đông nhiều, số lượng quân phiệt cũng không thể coi thường, ta từ huyện
Thư đến Phú Xuân tới nay thấy qua hai ba binh phủ khá lớn mạnh, nếu như có thể
thu bọn họ về dưới trướng, thống nhất Giang Đông không phải là việc khó.”
Tôn Sách tung ra
một đường vòng cung cuối cùng, buông cây trường thương xuống.
“Rất nhiều người
đều nói với ta như vậy, song chỉ ngươi là người đầu tiên dám nói Giang Đông tất
sẽ thành một nước. Tự tin thế sao?”
“Ừ.”
“Nắm chắc mấy phần?”
Chu Du rủ mắt, ngữ
khí lại không chút mảy may giảm đi sự dứt khoát nào: “Năm phần.”
“Vì sao chỉ có
năm phần?”
“Còn có năm phần,
nằm ở A Sách huynh.”
“Ta? Ta có thể
chiếm không đến năm phần.”
“A Sách không
tin?”
“Tự nhận thấy khả
năng ta chiếm đến một hai phần, năm phần quá nhiều rồi.”
“Nhưng ta cho rằng,
A Sách đủ chiếm đến ngần đấy sức lượng. Năm phần khác, ở ta.”
“Chẳng lẽ ngươi
thực sự cảm thấy chỉ dựa vẹn vào hai người chúng ta sẽ có thể thống nhất được
Giang Đông?”
“Nhất định không
phải chỉ dựa vẹn vào huynh ta. Năm phần khác ta nói đến, là chỉ ta nhất định sẽ
mang quyết tâm vững chí này đến cùng.” Chu Du ngẩng đầu lên, vọng nhìn Tôn
Sách: “Ta đến gặp huynh, là muốn xem xem huynh có phải là người ta mong muốn đó
không. Nếu như đúng huynh, ta sẽ tin chắc huynh, thân có ở bất cứ nới đâu, tâm
vĩnh viễn dừng ở phía huynh.”
“Nếu như ta không
phải thì?”
“Không có nếu
như.”
Tôn Sách cười khổ
một tiếng: “Đến cùng điều gì đã khiến ngươi xác định ta đó?”
“Không có biết, cảm
giác thế. Cảm giác của ta luôn luôn chính xác.”
“Này ngươi cũng
quá qua loa rồi, dựa vào cảm xúc mà muốn theo ta suốt một đời?”
Tôn Sách đương
nhiên biết không phải thật sự, Chu Du cũng biết Tôn Sách sẽ không dễ dàng tin
tưởng lí do này như thế. Nhưng y sẽ không nói ra y đã nghĩ nguyên do đó suốt một
đêm, dẫu sao thì muốn y tự mình nói ra, vẫn là có hơi ngượng ngùng.
“Nói sao đây,
đành cho ngươi tin chắc ta, nhưng thực muốn ta ngươi bắt tay cùng tiến, cũng phải
để ta công nhận ngươi mới phải, không thể ngươi một bên tình nguyện theo ta, ta
cũng đã hiểu ngươi. Cho nên, nói ta biết ngươi nguyên nhân ngươi đưa ra quyết định
nàyーKhông được nói cảm giác.”
Chu Du thở dài:
“Huynh thực sự muốn nghe?”
“Đương nhiên rồi,
kết minh đều cần lí do.”
“Thôi được.”
Chu Du đặt chén
trà xuống, ngón tay khẽ điểm lên vị trí trái tim trên lồng ngực mình.
“Ngày hôm qua nếu
như không có huynh, ta sẽ không ngồi pha trà tại đây.”
“Chỉ bởi vì điều
này? Ta còn cho rằng là nguyên nhân gì đó mà tự ta không biết cơ.”
Chu Du nhíu mày:
“Rốt cuộc thì ai cũng không biết trên con dao đó có độc chết người hay không,
trong lòng ta, huynh cứu ta chẳng khác gì một mạng đổi một mạng. Trái lại là
huynh, luyện công được như này, tóm lại không phải là không giao thủ với ai, có
thể đề phòng nhiều một chút có được không?”
“Phòng bị chắc chắn
có, cơ mà đó là phòng người ngoài. Ngươi nói một mạng đổi một mạng kỳ thực cũng
na ná nhau, thật phải dùng mạng của ta đổi với ngươi, dường như cũng không quá
thiệt.”
Tôn Sách nói đến
tựa gió thoảng mây trôi, Chu Du lại càng thêm tức giận, chén trà đập xuống, trong
giọng điệu mang theo sự phẫn nộ hiếm thấy: “Ta với huynh chẳng qua quen biết
hai ba ngày, dáng vẻ coi thường tính mạng mình này của huynh quả thật so với ta
quá cẩu thả. Bản thân huynh luôn muốn ta dạy Quyền đệ viết chữ đọc sách gảy
đàn, muốn cho Quyền đệ trở thành người càng giỏi, tự mình lại không chú trọng bản
thân, huynh có nghĩ đến nếu như hắn không còn huynh trưởng huynh đây không, hắn
sẽ làm thế nào? Nếu huynh đã nghĩ về một công đại nghiệp, trước tiên phải đảm bảo
bản thân sống cho tốt, người phải sống trước, mới có chuyện tiếp theo!”
Tôn Sách bị Chu
Du giáo huấn đến mức có chút không kịp phòng bị, nhất thời không thốt nên lời. Hắn
vẫn là lần đầu nhìn thấy Chu Du giận dữ, trên gương mặt bình lặng và nho nhã xuất
hiện biểu tình thú vị hiếm có, khiến trong lòng hắn vừa mới lạ, vừa áy náy.
“Ta nói chuyện với
huynh, huynh có nghe thấy không?”
Tôn Sách nhanh
chóng gật đầu: “Nghe được rồi.”
“Vậy huynh hứa với
ta, nhất định sẽ sống thật tốt.”
“Đây không phải
còn sớm sao, yên bình như này, ta cũng sẽ không nghĩ không đi tìm chết, lời hứa
này quá nhục nhã rồi...”
Chu Du rành mạch
rõ ràng: “Hứa.”
Tôn Sách chỉ còn
nước chịu thua: “Thôi được, ta hứa sẽ sống thật tốt.”
Cho dù hắn cảm thấy
lời hứa này không có ý nghĩa.
Chu Du nghe xong
mới miễn cưỡng vơi bớt giận, tiếp tục nói: “Với kiểu hình như nay, có lẽ không
quá một hai năm thì sẽ xuất hiện nhiễu loạn, nhà Hán đã dần dà suy yếu, ắt hẳn
hiện tại chúng cận thần đều đang trong bóng tối âm thầm nuôi dưỡng thế lực của
bản thân, chúng ta cũng không thể bỏ qua.”
“Điều này... Những
điều này ta vẫn không phải thập phần hiểu rõ, nhưng khẳng định phụ thân hiểu
hơn ta, ta sẽ đi theo phụ thân thỉnh giáo.”
“Ừm.”
“Tiện thể nói
luôn với cha, ta đã tìm được một tiên sinh dạy học tốt cho Quyền Nhi.”
“...”
Nhận xét
Đăng nhận xét