CÙNG LẤM TUYẾT
Tác giả: 林秋言
Lời tác giả: Bối cảnh hiện đại, muốn ngắm hai người thực
sự cùng nhau bạc đầu, liền tự lăn đi đẻ fic.
___________
Năm nay Cô Tô tuyết rơi đặc biệt lớn, tụ dày một tầng
trong khoảng sân, trên không trung những bông tuyết cứ phiêu diêu chẳng biết mỏi
mệt chi, Chu Du nâng tay tiếp một mảnh vụn tuyết, nhìn hoa tuyết nằm trong tay
mình bởi hơi ấm từ lòng bàn tay mà dần dần tan ra, bất giác nhoẻn nở một nụ cười.
Chàng nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng ủng đạp lên đụn tuyết kêu vang lạo xạo,
tức thì trên bả vai truyền đến một cảm giác trĩu nặng mang theo làn hơi ấm, là
một tấm áo khoác, tay chàng bị một bàn tay ấm áp khác nắm lấy, bên tai vọng lại
tiếng nói của người thương. Chất giọng Tôn Sách đại khái mang ý trách cứ vang
lên bên vành tai chàng: “Công Cẩn, đệ nói đệ xem, người đã qua nửa đời, cũng
không biết mặc thêm nhiều quần áo lại chạy ra ngoài, lạnh cóng rồi phải làm
sao? Ta sẽ đau lòng mất.”
Chu Du nắm lấy tay hắn, an ủi xoa niết, buông tiếng mềm mại
dỗ dành: “Phải phải, tiểu nhân biết sai rồi, nghĩa huynh đại nhân có rộng lượng,
tạm tha thứ cho tiểu đệ một lần này, có điều nghĩa huynh trái lại cũng không cần
lo cho ta, tí lạnh này còn không đủ đông cứng đệ, lại nói, đây không phải vẫn
còn có Bá Phù huynh nhớ giúp ta sao, nghĩa huynh sẽ không tới nỗi nỡ lòng để tiểu
đệ chịu rét nhỉ.”
Tôn Sách bị y dỗ đến hết nóng giận, chỉ thấy dãy núi xa
xăm bị tuyết trắng che phủ mà nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hắn và Chu Du.
Đó cũng là một buổi chiều mới ngừng tuyết lớn, hắn khi ấy vẫn còn là trẻ nhỏ
căn bản rảnh rỗi liên miên, tuyết mới tàm tạm ngừng liền nài xin Tôn Kiên đưa hắn
lên núi bắt thỏ, bé con mặc một thân trang phục đơn gọn nắm cung tên nhỏ nhòm
trái ngó phải ở trong tuyết, sợ rằng sẽ lỡ mất một tí xíu động tĩnh của thỏ con,
bỗng nhiên, hắn nhìn thấy lùm cỏ phía trước động đậy, Tôn Sách bởi tiếng vang
thỏ phát ra bèn thả nhẹ động tác chậm rãi áp sát gần, đợi hắn gạt mở lùm cỏ mới
thấy, đó nào đâu chú thỏ nhỏ, rõ ràng là một đứa nhóc tuổi xấp xỉ với mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai
trong lùm cỏ cóng đến mức có hơi đỏ ửng, trong con mắt mang theo sự phòng bị vừa
dõi hắn vừa chầm chậm lùi sau, Tôn Sách thấy vậy vội trấn an dò hỏi đối phương:
“Xin chào, ta là Tôn Sách, nay đi lên núi để bắt thỏ, ngươi đừng sợ hãi, ta
không có ý xấu đâu, còn ngươi? Ngươi tại sao lại ở đây, là lạc mất khỏi người
trong nhà sao? Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi đi tìm người nhà của ngươi, hãy tin
ta!” Đối phương dường như cảm nhận được trên người hắn xác thực không có ác ý, sau
mới tự mình giới thiệu: “Chào, ta là Chu Du, leo nên núi cao để cầu phúc, để lạc
mất người trong nhà, quấy phiền ngươi rồi.” Tôn Sách cười ghì lên bả vai Chu
Du, nói: “Đều là việc nên làm, không có phiền, về sau chúng ta chính là bạn bè
rồi, A Du.”
Sau đó hai người kinh ngạc và mừng
rỡ biết được đối phương và mình sống tại cùng một tiểu khu, thế nên hai đứa trẻ
nhờ đó mà hợp lẽ thuận lợi chơi đùa cùng nhau, chúng cùng nhau lên lớp, cùng
nhau tan học, cùng nhau kề vai nằm trên bãi cỏ ngày hè ngắm nhìn những vì sao,
vào đông cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa, cùng nhau đắp người tuyết, cùng nhau nô
nghịch lớn lên.
Chu Du phát giác Tôn Sách mãi cứ nhìn
dãy núi phương xa chuyên chú đến mức xuất thần, bèn duỗi tay ra hua hua trước mắt
hắn, trêu đùa nói: “Nghĩ cái gì đó, trông say sưa đến vậy.” Tôn Sách bắt lấy bàn
tay lắc lư trước mắt mình của chàng đút vào trong túi áo bản thân, nghiêm túc
đáp lời lại: “Nghĩ đến lần đầu chúng ta gặp nhau, khi đó còn tưởng rằng là một
con thỏ chứ, không nghĩ đến là một chú thỏ nhỏ đáng yêu dường này, A Du, đợi
tuyết ngừng rồi, chúng ta lên núi bắt thỏ chứ.” Chu Du nghiêng đầu nhìn về nơi
Tôn Sách, nhìn những sợi tóc bạc màu chen lẫn giữa mái tóc đen của Tôn Sách và
hoa tuyết trắng rơi trên mái tóc sẫm màu giao nhau ánh sắc, tay Chu Du nằm
trong túi áo cùng với bàn tay Tôn Sách mười ngón đan nhau, khe khẽ nói: “Được
chứ, đợi tuyết ngừng rồi thì đi nhé, từ trên núi xuống lại ghé siêu thị mua
chút đồ dùng sinh hoạt nữa, muối ăn trong nhà nhanh đã dùng hết rồi.”
Tôn Sách trở về nắm lấy tay Chu
Du, lại dùng bàn tay để không khác vuốt bông tuyết giữa mái tóc Chu Du, chòng
ghẹo nói: “A Du, tóc đệ bạc rồi, giống như là một ông già nhỏ thực sự vậy.” Chu
Du nắm cái tay lộn xộn trên tóc mình, đáp lời: “Như nhau cả thôi, nghĩa huynh
thân ái.” Giọng nói lắng xuống, hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà
cùng ha ha cười lớn, Tôn Sách ngắm nhìn Chu Du, phát hiện Chu Du cũng đang nhìn
hắn, hắn không khỏi nghĩ đến lần đầu họ gặp nhau trong cảnh tuyết, đông sang
cũng ở trong trời tuyết một lần lại một lần bên nhau chóng một đời, cùng chung
đến già, họ mãi luôn tin rằng đông sang lần này lại lần nữa ở trong màn tuyết
chân chính cùng bạc đầu.
---
Tag để bối cảnh hiện đại nhưng tác giả cho gọi “nghĩa huynh”, nếu mà xưng anh, em, anh kết nghĩa thì kì quá nên để nhân vật xưng hô là huynh, đệ luôn cho đỡ lằng nhằng.
Nhận xét
Đăng nhận xét