MƯỜI NĂM
Tóm lược: Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ
thập niên đăng.*
*Câu thơ trích trong “Ký Hoàng Cơ
Phục” của Hoàng Đình Kiên.
Dịch nghĩa: Cảnh hoa đào mận trước gió xuân cùng uống rượu
Ngọn đèn trong đêm mưa trên giang hồ đã
mười năm
Tìm hiểu thêm tại đây
___________
Mười năm khi trước, họ vẫn đều là những thiếu niên nhiệt
huyết chí khí.
“Công Cẩn.”
“Bá Phù.”
Họ thường thích thúc ngựa tung hoành trên đồng nội bạt
ngàn, tiên y nộ mã(1), hăng hái thỏa ý.
(1)鲜衣: Quần áo đẹp,
rực rỡ, thường là trang phục của giới quý tộc hoặc thanh niên thời xưa.怒马: Ngựa phi nhanh, đầy sức
mạnh, tượng trưng cho sự dũng mãnh, khí thế bừng bừng.少年鲜衣怒马,志在四方。(Thiếu niên diện trang phục đẹp, cưỡi ngựa phi nước đại, chí hướng rộng lớn.)
cầu cứu dịch dùmT-T
Mỗi khi có hơi chút mệt mỏi, Tôn Sách sẽ
luôn tinh tế thả chậm vó ngựa, cười nhìn Chu Du.
“Công Cẩn, có muốn đến dưới tán cây kia
nghỉ ngơi một chút không?”
Hắn ẵm Chu Du hai bên má phiến hồng xuống
ngựa, dẫu cho hắn biết y có thể tự mình đi xuống.
Đó là một ngày xuân thực tuyệt. Hoa đào
đỏ, hoa mận trắng. Nằm dưới bóng sáng đỏ rực cùng trắng tuyết, hai người thiếu
niên hai mươi có thừa tựa cây mà ngồi.
“A Du.”
Hắn hiếm khi gọi chàng như vậy. Chỉ có
ánh nến lay động, rèm mỏng phất phơ, giờ riêng hai người trong gian lều đêm trời
xuân. “Hửm?”
Chu Du gục đầu lên gối, nghe thấy lời
này bèn ngẩng đầu dậy.
“Muốn nhâm nhi một chén không?”
Cảnh xuân đương lúc rạng tươi, sao cũng sánh không lại lời nói ngậm cười mê
người của Chu lang.
“Được.”
Đào lý xuân phong một chén rượu.
Dưới bóng cây vắng lặng, các chàng cùng thưởng mỹ tửu trong chén.
“Sách”, Chu Du nửa dựa lên người hắn, chàng xưa nay vẫn luôn thận trọng bất
giác nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Đây xem như là hợp cẩn giao bôi rồi nhỉ...”
Tôn Sách cười cười, ôm chặt người trong lòng. Dưới bóng hoa, chỉ nghe thấy
hắn đè thấp giọng thủ thỉ:
“Đợi lần này ta xuất chinh trở về, sẽ để đệ chân chính thành hôn với ta.”
...Nào đâu biết, hắn ra đi rồi, đến cùng không trở lại.
Đêm.
Lại là mùa xuân năm nữa. Mưa xuân tí tách, mưa đập cánh hoa, cánh hoa đào mận
tung bay lả tả lưu hương khắp nền đất.
Mỗi nhà mỗi hộ, tất cả đều say giấc trong thanh âm hiếm có của làn mưa
xuân.
Chỉ có đóm đèn một nhà, một ngọn cô đăng, vẫn đang sáng như trước.
“Bá Phù...”
Chu Du trông giữ bên ngọn cô đăng kia. Dáng vẻ thiếu niên ngây ngô thuở trước
đã phai nhòa. Chàng của bây giờ, đó là một vị đô đốc trẻ tuổi sát phạt quyết
đoán.
Nhưng đêm nay, chàng chỉ là Du của ngày đó.
“...Mười năm rồi, ta rất nhớ huynh...”
Đêm mưa giang hồ đèn mười năm.
Bá Phù đã ở lại hai mươi thêm sáu năm tuổi đẹp, mà chàng giờ nhi lập đã
qua.
Mà lại chỉ có thể, một mình coi giữ ngọn cô đăng.
Người đời đều nói Chu đô đốc phong thái uy nghi, có được Quân vương tín trọng,
lại có mỹ nhân cạnh bên.
Song mười năm này, chàng vẫn luôn ở trong đêm xuân, trước những bông hoa
đào và hoa mận, trông giữ một ngọn cô đăng.
Từ trước đến nay không ai hiểu rõ được, đô đốc đang đợi ai.
Thề ước của mười năm, phảng phất như cũ ở bên tai.
“Ta muốn cưới ngươi.” (khộ quả toàn nỉ với wo không biết xưng huynh đệ kiểu gì〒▽〒)
“Ta nguyện ý.”
Trong lều lụa đỏ, định thề son sắt.
Trong tiếng mưa đêm, nhớ cố nhân xa cách.
...May thay, chàng cũng nên đi theo hắn rồi...
“Sách, không biết có chăng huynh vẫn còn nhớ đến thề ước dưới cánh đào mận...”
...Ba sáu năm đời, đô đốc liền rời xa nhân thế.
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu.
Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.
KẾT
Tác giả: Thực sự... chết cả đôi cũng là HE nhỉ... (siêu nhỏ tiếng)
Dạ vâng, HE இ௰இ
Nhận xét
Đăng nhận xét