NGÀN NĂM

 

Mấy nay đang mê bài "Ngàn năm", trùng hợp sao tìm thấy chiếc fic nhỏ này.

---

Tác giả:青玉案(Thanh Ngọc Án)

Lofter

Lời tác giả: Hiếm có được tiêu đề nghiêm túc như này ngọt! (lau máu) Chỉ có Sách Du! Xin đừng đẩy thuyền khác dưới tác phẩm của tôi!

---

[Đêm thu se lạnh tựa cửa ngoái nhìn, lần này xa cách bao lâu, muốn hỏi rồi lại thôi]

Một chú bướm đỏ rực (xích điệp) vỗ đôi cánh, đậu trên nét mực đỏ đề chữ “Tôn”, bóng ảnh bị ánh sáng kéo dài, che khuất đi chữ phía dưới.

 Chu Du duỗi tay ra, muốn xua chú bướm nọ, trong nháy mắt cánh tay giơ lên, nó lại thư thả bay vào không trung.

Chu Du trông nó bay càng lúc càng xa, vô thức ghi nhớ dáng vẻ của nó.

Xong là thời kỳ của sinh linh bé nhỏ này, hàm ý ánh lửa thắp cháy, ngày tác chiến không xa.

Ngọc bội khắc chữ “Phúc” mang bên eo, không chút báo trước đột ngột tuột rơi, noãn ngọc xanh thúy tuy rằng không vỡ, nhưng lại nhiều thêm mấy đường xước.

Chu Du nắm lấy khối ngọc bội kia, nhịp tim thoắt đập nhanh, hơi lạnh buốt của mỹ ngọc từ lòng bàn tay truyền đến.

“Công Cẩn.”

Chu Du trở mình, thu trọn ngọc bội, đụng thẳng mặt Lỗ Túc.

“Quýt cống năm nay đưa đến rồi, ngươi thử chưa? Nào nào nào, cho ngươi nếm thử.” Lỗ Túc cười hì hì, đưa quýt đến trước mặt y.

Chu Du bóc vỏ quýt, cho vào trong miệng, hương vị nếm chưa ra liền nói: “Quýt này... trái lại không đắng, chỉ là có hơi chua.”

Lỗ Túc khẽ cả kinh, giả vờ không nghe ra ý ngoài lời nói của y. Tôn Sách không ăn chua.

[Chỉ mong cùng người bên nhau đến bạc đầu, sao phải nghĩ tới tiền đồ gấm vóc ra sao.]

Tôn Quyền đẩy hổ phù đến trước mặt Chu Du, trải địa đồ ra nói: “Trận Xích Bích, ý Cô đã quyết.”

Chu Du gật đầu, cánh tay thanh mảnh lướt trên địa đồ, dễ dàng phân chia ra vài cục địa.

“Quân Tào dịch bệnh hoành hành.” Trên sa bàn Trường Giang khúc khuỷu như vết sẹo, “Nếu mượn gió đông...”

Ngoài điện tuyết đã rơi, Giang Đông chớ rơi tuyết.

Chu Du nâng mắt, nhìn thấy nét mặt bảy phần tương đồng với Tôn Sách, trong hoảng hốt đã mường tượng Tôn Sách cùng mình kề vai, cùng xem cuốnTôn Tử binh pháp, say sưa đàm luận giấc mộng đoạt lấy Trung Nguyên.

Như mộng lại tựa ngày qua.

[Không mong ước thành thần tiên một năm chỉ như một ngày, chỉ hận cõi trần ngàn năm chẳng đủ]

Chu Du bước ra cửa điện, mái tóc đen sẫm tức khắc trải lên tầng tuyết, nhìn xa phỏng như bạc đầu,

Chu Du còn chưa có tóc trắng, càng không biết tóc trắng phải vì ai mà sinh, y nhẹ nhàng phủi tuyết trắng, không dám mơ chuyện cùng bạc đầu.

Cơn ho bệnh của y tái phát, đêm đến gió dữ, Chu Du trong mơ hồ trông thấy Tôn Sách trông giữ bên giường mình, y giơ tay lên, ống tay áo trượt rơi một đoạn, muốn chạm đầu Tôn Sách.

“... Chủ công?” Chu Du ngồi dậy, nhìn thấy Tôn Quyền đang đóng cửa sổ giúp mình.

Tôn Quyền sững sờ mắt thường có thể thấy rõ, rất nhanh đã chỉnh lại, ngồi xuống trước giường Chu Du, khẩn thiết nói: “Người nhà còn lại của ta không nhiều nữa, ngươi tính là một.”

“... Công Cẩn ca, nhớ mặc thêm nhiều áo.”

Tôn Quyền đi xa, bóng lưng hắn so với tám năm trước đã cao lớn hơn rất nhiều, nhìn đến đã có đủ khả năng gánh vác một mình, Chu Du cảm thấy bản thân có lẽ đã bệnh ngốc rồi, rõ ràng lần trước đó gặp Trọng Mưu, hắn mới chỉ cao đến ngực mình.

[Mưa gió chưa tan, ân oán chưa trả, nợ tình hoài vương, ái tình quấn quít ngàn năm.]

Mặt sông gió yên sóng lặng, trái lại khiến trong lòng người bất an, không vì gì khác, tất cả mọi người đều đang đợi chờ một cơn gió đông.

Bướm đỏ bay đến bên người Chu Du, y chắp tay sau lưng, giương khóe miệng.

“Đô đốc! Là gió đông!” Trong quần chúng phát ra reo hò kinh hô, Chu Du nhìn theo chú xích điệp kia bay về hướng Tào doanh, tiếp sau chậm rãi thi lệnh: “Tiến công!”

Khi ánh lửa bừng khắp phía, xích điệp chẳng còn bóng dáng, hoặc có lẽ đôi cánh đỏ rực đã hòa vào ngọn lửa.

Khi củi “lốp đốp” vang, lửa cháy dần dần giảm, một trận gió thổi qua, khói lửa thuận gió đung đưa như mọc đôi cánh, ở trong gió múa bay.

“Bá Phù, ngươi đã nhìn thấy chưa?” Chu Du lẩm bẩm tự nói, trông ánh lửa chớm cười, xuyên qua lửa rực đỏ, có người thiếu niên chơi đùa kiếm kích, đại ngôn trâng tráo nói: “ thương này, sớm muộn sẽ có ngày chém đầu thành Hứa Đô.”

[Nếu như ký ức không bị vùi lấp, sao phải sợ luân hồi qua vài kiếp. Ngàn năm đợi chờ chẳng hoài phí, nếu như có thể thấy lại nụ cười của người.]

Trong con mắt người ngoài, đời người của Chu Du xuôi gió thuận buồm, nếu như không phải những hồi ức sống nhắc nhở y, y cũng sẽ cho rằng như vậy.

Thư tịch phiếm vàng trong mộng không đầy đủ trọn vẹn, một trang kia viết cùng một tên người, như thể cầm dao khắc chữ triện, khắc sâu trên mặt giấy, khoét ứa máu ra.

Chu Du không lật được trang giấy đó, ngay cả gió cũng không thổi lên, tờ giấy vừa mỏng vừa nhẹ, vĩnh viễn chưa được mở ra.

Nặng nề không? Nặng nề không phải là trang giấy, mà là cổ tay gầy yếu của y, gánh vác ái tình ngàn cân và bi ai vô tận.

Nhiều lần, nhiều lần cùng một giấc mộng, mãi đến ngày xuân hoa đào nở rộ, y cho rằng bản thân đã quên đi cố nhân, trong lòng y kinh sốc.

Có điều vẫn tốt, y cái gì cũng không lãng quên. Cỏ rêu sinh trưởng dưới đá cuội, lặng lẽ trong bóng tối lan tràn, bị xuân chiếm đi màu sắc.

Xa cách Tôn Sách là ẩm ướt sau mưa, Chu Du không bắt kịp cơn mưa lớn, một mình giữ quá khứ ẩm thấp, trong tim truyền đến chỉ là ngứa ngáy râm ran, chỉ cần một miệng vết thương thì rêu mới sẽ mọc lên.

Mưa xuân vừa nhanh vừa vội, Chu Du còn chưa kịp an ủi bản thân, mưa đã ngừng hạt.

[Người là nhịp tim chưa ngừng đập của kiếp trước, người là dấu ấn khắc trên lồng ngực của kiếp sau. Chẳng thể thấu tỏ, làm sao mới quên được người.]

“Khụ khụ...” Chu Du ở Ba Khâu, nhẫn nại cơn khó chịu, viết tuyệt bút cho Tôn Quyền.

Mặt ngọc bội cũ kĩ kia được giao lại, y cảm nhận nhịp tim của mình, dần dần chậm lại, không sống động như trước nữa.

Chu Du không sợ hãi cái ch.ết, y đã ch.ết một lần, vào mùa hè mười năm về trước, mũi tên xuyên qua tim y, ngay cả sợi tóc của Tôn Sách y cũng không thể chạm đến.

“Bá Phù... Mười năm này, ta làm có tốt không? Mười năm phân hai thiên hạ, mười năm mưu giành Trung Nguyên...” Y buông cánh tay xuống.

“Đáng tiếc ta chỉ có mười năm.”

Xích điệp ngừng trên lồng ngực Chu Du, khẩn thiết quạt đôi cánh.

Tôn Quyền cầm ngọc bội, mãi đến khi buốt lạnh trên ngọc nhuốm dần nhiệt độ cơ thể ấm áp, Công Cẩn ca lừa hắn, hắn rõ ràng chưa có bước ra.

“Công Cẩn, ta làm ngọn gió đông của ngươi.”

[Nếu trời có tình trời cũng già đi, ta đổi ngàn năm lấy ngày mai.]

END

 

Nhận xét