VÁN CỜ ĐÊM TUYẾT
Tác giả: 诚然
...
Ngoài lều tuyết
bay, Chu Du chơi gian thay đổi nước đi, bị Tôn Sách túm được: “Công Cẩn, cờ đã
hạ đừng hối hận.”
“Ai nói cơ?” Chu
Du cây ngay chẳng sợ, “Quy tắc của ta chính là được quyền *hối hận ba bước!”
*悔三步" thường được hiểu là "được quyền rút lại (hoặc sửa lại) ba bước
đi trước đó
Tôn Sách cười lớn,
đột nhiên đưa tay ôm cả người lẫn kiếm lên đùi: “Vậy thì quy tắc của ta là— Người
gian lận phải bị trừng phạt.”
“Phạt cái gì?” (nghiêng
đầu🤨)
Một nụ hôn rơi giữa
hàng mày: “Phạt đệ cùng ta suốt đời.”
____
Chu Du bị bế lên trong
nháy mắt, ngọc bội trên eo cùng với bao kiếm của Tôn Sách va nhau vang tiếng lanh
lảnh. Than lửa in bóng hai người trên khung lều, quấn quít thành bóng hình hai thanh
kiếm đan xen.
“Bá Phù!” Tua kiếm
của Chu Du không biết đã quấn lên giáp tay của Tôn Sách tự khi nào, “Đây tính là
quy tắc gì...” Âm cuối tan dần giữa bờ môi chạm nhau.
Tôn Sách giữ nguyên
tư thế này hôn sâu thêm, lòng bàn tay dán sát sau cổ Chu Du ép y ngửa đầu: “Gia
quy mới đặt...” Răng nhọn cọ môi dưới đối phương, “Điều một trăm lẻ tám.”
Ngoài lều gió tuyết
rít gào, bỗng có thân binh đến báo: “Chủ công, quân Tào...”
“Cút!”
Một tiếng thét nghiêm
kinh hãi tuyết tụ rơi trên mái lều. Chu Du thừa dịp muốn trốn, lại bị tua kiếm quấn
cổ tay kéo lại. Tôn Sách cắn tháo ngọc quan đội tóc của y: “Công Cẩn vừa mới nói...
có thể hối hận mấy bước?” Cổ tay Chu Du bị tua kiếm quấn lấy ép lên bàn, ngọc quan
rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh. Đầu gối Tôn Sách kẹp đẩy vào hai đùi y, viền chiến
giáp lạnh lẽo cộm bên trong thịt đùi non mềm.
“Ba... Ba bước...”
Chu Du thở dốc sửa miệng, cổ áo lại bị kéo mở và bị cắn vào xương quai xanh, “Bá
Phù! Huynh nghe ta nói... Ngày mai còn phải... ưm... tuần doanh...”
“Bây giờ biết sợ rồi?”
Động tác một tay cởi đai lưng của Tôn Sách còn lanh lẹ hơn cả gỡ trận hình quân
địch, “Mới nãy khi giở trò. ...” Bao cổ tay huyền thiết “cạch cạch” bắt lấy cánh
tay giãy giụa của Chu Du, “Công Cẩn đâu có nói như vậy.”
Mái tóc xõa đen của
Chu Du trải đầy thẻ tre binh thư.
Ngày kế——
Chu Du đỡ eo lưng
mỏi nhừ ngồi trước gương đồng, phát hiện vết đỏ bên cổ còn bắt mắt hơn vết thương
do kiếm: “Tôn Bá Phù! Hôm nay còn phải duyệt binh!”
Tôn Sách cúi đầu buộc
dây đai giáp, nghe lời nói đột nhiên ngẩng đầu: “Tất nhiên rồi!...” Đầu ngón tay
vuốt ve những vết tích, “Để các tướng sĩ nhìn xem, cái gì gọi là ‘Ngô Hầu đích thân
truyền thụ kiếm pháp’.”
Sau đó, Chu Du quấn
áo khoác lông chồn của Tôn Sách nghiến răng ken két: “Trung y của ta đâu?”
Tôn Sách đang buộc
tấm giáp mềm sát thân vào eo: “Tối qua có người nói ‘nóng’...” Đầu ngón tay cố tình
xoẹt qua những vết đỏ, “Giúp ngươi cất đi rồi.”
Ngoài lều bất chợt
truyền đến tiếng của Lỗ Túc: “Công Cẩn dậy chưa? Động thái quân Tào...”’
“Tử Kính đợi lát!”
Chu Du cuống quít đẩy Tôn Sách, ngược lại còn bị ôm eo áp lên áo giáp: “Hoảng cái
gì?” Tôn Sách đột nhiên cao giọng, “Chu Đô đốc đang cùng bản Hầu nghiên cứu kế sách
‘Thâm nhập sau địch’!”
(Lỗ Túc?!😅🙄)
Nhận xét
Đăng nhận xét