[SÁCH DU] LINH TÊ (ĐỒNG ĐIỆU)
Tác giả: hisakacolette
Tóm lược:
Truyện ngắn theo hướng lịch sử, liên quan đến chuyện cũ
thành Đan Dương.
Tôi khắc họa nên đôi chàng thiếu niên yêu nhau trong tuyết
lớn.
Văn bản lưu trữ hoạt động lofter Sách Du Tết năm 2022.
Một
*Hưng Bình mùa đông năm đầu tiên,
Giang Đông hiếm gặp tuyết lớn, cây cối gãy bởi lạnh, dây leo cỏ dại bị lấp vùi.
Đất sáu quận, tất cả đều nhuốm vẻ mêng mông hư ảo, gần như với cảnh đẹp ở đất bắc.
(*)Niên hiệu thời Hán Hiến Đế (cuối thời
Đông Hán), bắt đầu từ năm 194 sau Công nguyên.
Tôn Sách cầm một cành cây thô làm
gậy, đạp lên vùng gò đất cao, Lữ Phạm và Tôn Hà phía sau cũng đã theo kịp. Hai
người bọn họ đều nghe theo lời Tôn Sách cắt vỏ cây ven đường buộc vào bàn chân
và trên chân, giảm thiểu đáng kể trơn trượt trên mặt tuyết, đi hết chuyến đường
đây, cũng có thể bám sát từng nhịp theo vị thiếu niên tướng quân tiến nhanh bước
vội này.
Tôn Sách lấy gậy gỗ khua mở cành
thông chắn tầm mắt, động tác này với hắn thực hiện liền mang theo loại hào khí xua
mây rõ mặt trời. Hắn trông thành Đan Dương trải rộng không còn xa, lại không hề
có sự vui mừng và nhẹ nhõm khi cuối cùng sắp đến nơi.
Tin đồn Viên Thuật có ý bãi bỏ chức
Thái thú Đan Dương của cữu phụ Ngô Cảnh đã âm thầm truyền đi, lần này phái hắn
đến “đón” Ngô Cảnh trở về báo cáo công tác lại càng chứng thực tin truyền – Lão
cáo già Viên Thuật này chẳng những muốn dùng tình thân cậu cháu khiến Ngô Cảnh nể
mặt vài phần, mà còn giữ lại binh của Tôn Sách chỉ cho hắn một mình ra trận.
Tôn Sách mặt mày tối tăm ngưng tụ,
nhưng hành động vẫn nhanh gọn dứt khoát như trước. Đan Dương trong kế hoạch của
hắn là mảnh đất tất phải giành, bất luận là núi non sông hồ hay là mỏ quặng đồng
sắt, hắn đều đã từng âm thầm ghi nhớ, lúc này tuy tuyết lớn đọng núi, Tôn Sách vẫn
phân biệt ra đường dáng tổng thể, một cành gậy gỗ quét qua không trung, liền có
một mẩu xanh than chưa úa tàn run rẩy rơi bụi tuyết, Tôn Sách dẫn Lữ Phạm cùng
Tôn Hà từ phía dương núi lựa đường xuống, một đường vừa đi vừa dò xét, để lại một
lồi nhỏ uốn lượn trong tuyết, cũng là để sau này thuận tiện cho lữ khách và thợ
săn.
Chưa đầy một canh giờ, ba người bọn
họ đã lột bỏ vỏ cây cỏ sậy, đi giữa phố phường, lại trở về dáng dấp chàng trai
anh tuấn sắc sảo. Lữ Phạm, Tôn Hà đã đi thẳng một đường đến dinh phủ của Ngô Cảnh,
Tôn Sách còn có một việc phải làm. Trước đó Ngô Cảnh truyền tin cho hắn, ngoài
thành Đan Dương nạn cướp bóc kéo dài đã lâu, nhưng trải qua một phiên thăm dò,
lại phát hiện trong đó không hiếm du hiệp rơi làm giặc cỏ, nghĩa sĩ sa thành cướp
bóc, đáng tiếc lưu lạc loạn thế, tiếc than binh tài bị phí bỏ. Thúc phụ hắn
khúc khuỷu mấy dòng bút mực, rốt cuộc lời quay về chuyện chính, gần đây trời đổ
tuyết lớn, trong ngoài thành Đan Dương xác chết đói rét phơi khắp nơi, nhưng
cũng chính là một thời cơ tốt đánh thẳng vào ổ cướp trong núi, huống hồ đang có
một người ở trong trại nào đó làm phó lĩnh, trời lạnh đất cóng không lương
không rượu, đã có ý nghĩ quy phục.
Ngô Cảnh đem chuyện này báo hắn
biết, hiển nhiên đã chuẩn bị việc tập binh ở Đan Dương giao cho vị thiếu chủ trẻ
tuổi này. Chỉ là Tôn Sách dường như muốn ngồi xuống đàm phán, nhất định phải nắm
rõ mấy phần tình hình thực tế trong thành. Tiện nói tình hình dân sinh đây, hiển
nhiên không tránh khỏi giá cả mua bán.
Hắn bước trên phố, mắt nhìn tám
hướng. Gần kề năm mới, tuy gặp tuyết lớn, cữu phụ Thái thú này của hắn trái lại
đã cho người dọn thông các con đường chính, hai bên cũng có một ít thương buôn
rao hàng, khá có chút hương vị ngày Tết, ví như ở trước mắt, dường như rất nhiều
bách tính xúm quanh——
“Bán buôn lòng dạ trộm cướp này! Thóc
mới một thạch (khoảng 120kg) cũng không quá hơn hai trăm đồng, thóc cũ này của
ngươi ẩm mốc, lại muốn bán đến tám trăm đồng! Ta nhổ!”
“Vương lão lục, ngươi không mua
thì khỏi mua, trong nhà ta năm sáu đứa nhỏ đến rễ cỏ cũng sắp gặm sạch cả rồi đấy,
bọn nó gặm thịt ngươi cũng không hỏng việc ta, đừng cản ta làm ăn với khách
giàu!”
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi!” Hán tử
mặt đen gọi là Vương lão lục này lông mày dựng ngược, chưa được nửa buổi đã lại
sụp xuống, gã gào một tiếng muốn quỳ lạy dưới chân vị công tử áo gấm bên người,
“Vị thiếu gia này, trông ngài là chủ nhà có ruộng đất màu mỡ, ta cũng không cầu
ngài bố thí ta, nhưng ngài nghìn vạn đừng dùng tám trăm đồng mua thóc của hắn
á! Ngài một khi bỏ tiến này ra, hắn liền có thể chốt định giá, chúng tôi thật sự
không trả nổi á!”
Tôn Sách nhíu đuôi mày, thầm nghĩ
không ngờ lại là y. Lại nhìn công tử kia một tay đỡ cánh tay Vương lão lục, vững
vàng kéo gã dậy, kèm theo nụ cười dịu dàng, “Nông gia yên tâm. Tích hàng đầu cơ
trục lợi xưa nay bị người có đạo đức khinh thường, luật pháp bất dung, như nay
gặp thiên tai, không tránh khỏi kẻ tham của bất chính, ta hôm nay chỉ mới bước
trên năm trăm bước ở nơi này, đã liền nhìn thấy ba bốn nơi người bán lương thực
cao giá.”
Y tạm ngừng lại, quay sang người
buôn thóc nói, “Ta đã trú ở trong thành mấy ngày, hôm nay là lần đầu thấy ngươi
bán thóc trên phố, bách tính trong thành tuy thiếu lúa gạo, trước kia cũng có
người bán gạo kê vàng gạo cũ, nhưng gạo kê đã xát xong cũng chỉ tăng lên gấp
đôi, dừng chỉ bảy trăm dư tiền, ngươi hiện nay bán thóc, lại muốn mở giá tám
trăm đồng, đã mất tiên cơ; hơn nữa ngươi bán mỗi lần bốn năm sọt, Đan Dương năm
nay mùa màng bỉnh thường, người nhà bình dân nhân khẩu thưa thớt, chẳng qua
cũng chỉ còn vỏn vẹn từng này dư lương, nếu ngươi vì tham tiền bán sạch một lượt,
lại không nghĩ mùa đông dài đằng đẵng, nếu lại đổ bão tuyết, trong tay ngươi có
tiền không lương, đến lúc đó giá thóc sợ rằng sẽ chẳng phải con số của ngươi
hôm nay nữa.”
Y nói đến đây, lái buôn đối diện
quả nhiên thay đổi sắc mặt, đã hiện ra thần sắc do dự, bách tính xung quanh
nghe công tử đây nói “lại đổ bão tuyết” này kia, trong lòng càng thêm hoảng sợ,
lũ lượt nghị luận, Vương lão lục dồn dập gặng hỏi, “Thật sự sẽ còn tuyết rơi? Đời
này ông trời đúng là không để ta sống qua nữa!” Lái buôn kia lại cười lớn, nếu
như thật sự vẫn còn nạn, gã tích chỗ thóc này thêm vài ngày, há chẳng có thể kiếm
lời thêm càng nhiều ư?
Công tử áo gấm cũng mỉm cười nói,
“Nếu ngươi có dự tính trữ lương không bán, ta cũng khuyên ngươi bỏ đi. Thái thú
đại nhân quyết định để cho các nhà sĩ tộc phú hộ mở kho bán lương, chỉ là giá cả
chưa quyết. Ngươi tốt nhất tính toán cho kĩ, hiện tại ta đã đưa ra tin tức, mọi
người đều đã biết cả, nếu ngươi định giá quá cao, thái thú đại nhân cũng không
thể mặc giá tăng vọt, người ngoài chỉ cần đợi thêm vài ngày, liền có thể mua
thóc gạo mới trong các phú trạch, nếu như ngươi mở giá hợp tình hợp lí, bà con
dân chúng sẽ ghi nhớ phần ngươi cứu giúp, Thái thú đại nhân cũng có một tấm
gương để khuyên nhủ, dẫu cho thật sự sẽ có thêm nạn tuyết, khi đó giá thị trường
đã ổn định, ngươi cũng có thể mua gạo với giá rẻ. Nói chưa chắc, còn có thể bởi
nghĩa cử rộng lượng hào phóng này của ngươi mà được đề cử Hiếu liêm đấy(chức quan nhỏ
do dân chúng đề cử dựa trên phẩm chất hiếu thảo và liêm khiết).”
Câu nói cuối cùng này của y mới là điểm mấu chốt dụ người, thương buôn tức
khắc gặng hỏi: “Này... nghiêm túc thật chứ?”
Người ngoài vây xem cũng không khỏi châu đầu ghé tai, chẳng lẽ Thái thú đại
nhân thực sự chuẩn bị cho người phát lương? Những lão gia thế gia kia bình thường
ra oai quen rồi, từ lúc tuyết rơi tới nay ngày đóng chặt cửa son, căn bản mặc kệ
xác người đói khát cóng chết ở cổng.
“Tiểu công tử! Chúng ta cũng muốn tin ngươi, nhưng lời ngươi nói cũng quá đẹp
đẽ rồi, chúng ta nào dám tin!”
Tôn Sách thấy công tử áo gấm nọ sắp sửa nghiêng mặt qua, trong lòng hắn chợt
động, mà cũng hơi khẩn trương. Chỉ nghe y dõng dạc nói, “Nếu chư vị không tin
Thái thú đại nhân, vậy hẳn đã từng nghe qua trưởng tử của Tôn Phá Lỗ Tướng quân
Sách thiếu Tướng quân? Vị thiếu Tướng quân này anh nhuệ quả quyết, dũng mãnh quả
cảm hơn người, không hề e ngại thế gia quyền quý gì cả, Thái thú Ngô đại nhân chính
là cậu ruột của hắn, hắn hiện chuẩn bị đến Đan Dương, hai người này lúc cương lúc
nhu trong ứng ngoại hợp, nhất định có thể mở rộng kho lương vì mọi người!”
Tôn Sách chưa từng nghĩ, không ngờ rằng vào thời khắc này nghe được lời khen
ngợi như thế từ miệng y, thiếu Tướng quân anh nhuệ quả quyết, dũng mãnh quả cảm
hơn người thế mà lại ở phía sau đám đông lộ ra một chút vẻ ngượng ngùng đã lâu không
thấy, may sao sau chốc lát hắn bèn nghĩ đến, hiện giờ người ngoài đại khái vẫn còn
chưa nhận thấy hắn. Quả nhiên, chư vị quần chúng bị người nọ dùng một lời làm nhen
nhóm, lòng người xung động, khua tay hô lớn – “Hay! Chỉ chờ Tôn Sách thiếu Tướng
Quân đến!”
Mà tiểu công tử dễ dàng hóa giải vụ đầu cơ trục lợi này lại ở trong đám đông
nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt tràn đầy ý cười từ đáy lòng, y khẽ quay đầu, gương mặt
đã từng ngày đêm kề cận bất ngờ chạm mặt cùng Tôn Sách.
Ánh mắt Tôn Sách sáng ngời nhìn y, bờ môi nhếch cười không phát ra tiếng, đọc
lên hai chữ - A Du.
Chu Du chợt sững người, đôi mắt dán trên người hắn, chỉ xem rằng bản thân đã
ngông cuồng quá mức, khiến ngay chính chủ nghìn dặm xa hiển linh. Y nhòm một lượt
người này từ trên xuống dưới, trông hắn áo ngoài đơn bạc nhìn hắn ống quần lấm bùn
ướt, bả vai thắt lưng vẫn vương một ít bụi bặm trong núi, Chu Du mới nhẩm nghĩ,
đúng thật là hắn sao? Cũng phải, đây hẳn xác thực là Tôn Sách bằng xương bằng thịt,
nếu như muốn bước vào trong giấc mộng của mình, Tôn Sách khẳng định sẽ không mang
một tí bụi bẩn nào trên vẻ ngoài. (Sách bản nào thì cũng để ý bề ngoài y như nhau-_-)
Hắn nếu ở đây, thì mới nãy —? Trên mặt Chu Du bỗng nóng bừng, còn chưa rõ nhận
rõ mình ngượng, Vương lão lục lại lớn giọng hét về y một tiếng, “Tiểu công tử! Ngươi
nói thêm tiếp cho bọn ta về tiểu Tướng quân đi! Ta nghe nói hạ nhân bên trong Cao
gia, một người ba đầu sáu tay! Một người năm đầu tám tay! Vậy thiếu Tướng quân có
nhiêu lợi hại? Có thể đánh thắng không?!” (quái vật hả cha???)
“Hắn——” Chu Du mới mở lời, thấy Tôn Sách biểu tình chọc ghẹo thì nói không ra
nữa, người thật đang ở đây, tại sao không tự thân trổ tài một phen? Y lay động bóng
mình, khéo léo thoát ra từ trong đám người, hướng phía Tôn Sách bước hai bước, khuôn
mặt đã hơn một năm không gặp đó lộ ra nhuệ khí trầm ổn trước nay chưa từng có, cơ
hồ có thể làm người nhìn thấy tránh né ánh mắt đi. Vương lão lục hãy còn đang gặng
hỏi, Chu Du lại vung tay áo một cái, tự toát lên phong thái tiêu sái của hiệp khách.
Mọi người dường như bị ánh nắng khúc xạ từ vân chìm hoa mĩ trên vải áo làm lóa
mắt, chỉ ngẩn một chốc, Chu Du đã bước đi xa.
Chỉ là khoảng khắc y bước qua Tôn Sách, ánh mắt lướt qua khóe môi của vị thiếu
niên Tướng quân này, ý cười liền không kìm được ngập tràn trước mi mắt, y chỉ thoáng
liếc một cái, liền cảm thấy tiếp tục nhìn chằm chằm hắn có chút thẹn thùng kì quái.
Chu Du không ngừng được cười, lại không muốn nhìn thẳng mặt hắn, đành lấy tay áo
dài phẩy qua đai lưng Tôn Sách.
Đó là lời hẹn khéo uyển chuyển, huynh
đó nha, đừng lại giở trò chọc ghẹo ta, còn không cùng ta đi tìm một vùng đất tuyết
không người, chỉ có ta cùng huynh.
Hai
Nhận xét
Đăng nhận xét