CHƯƠNG 1: CUỐI THU

 Ngày hôm nay ghé thăm Tôn gia phủ có một chàng thiếu niên mà Tôn Sách chưa từng gặp qua.

Khi y đến, Tôn Sách còn đang trò chuyện hết sức sôi nổi cùng vị danh sĩ, Tôn Quyền ở bên nhìn thấy hắn, đặt điểm tâm trong tay xuống hướng sang với ánh mắt hiếu kỳ. Tôn Sách liếc thấy Tôn Quyền bỗng dưng ngừng ăn quà, tự nhiên nương theo ánh mắt Tôn Quyền mà phát hiện thấy y. Cậu chàng một thân trang vận thư sinh, áo trắng quạt xếp, thanh tuấn ngọc mạo, an tĩnh đứng dưới gốc cây hòe trước cửa. Ánh chiều tà xuyên qua tán lá, vạt sáng rải rác vương lên gương mặt người.

Tôn Sách vốn đang chuyên chú nghe danh sĩ phân tích thế cuộc thiên hạ trong lòng bỗng rộn rạo. Nhưng bởi giữ lễ nghĩa, hắn không thể bỏ mặc danh sĩ được, chỉ đành căng cứng da đầu lắng nghe. Danh sĩ đang nói đến đoạn nhiệt huyết bừng bừng, không chút mảy may nhìn ra hắn như đang ngồi đống than, chàng thiếu niên nhẫn nại đứng ở cửa, Tôn sách còn chưa ra, y cũng không nôn nóng, đứng từ xa thưởng thức cây hòe phía trên đỉnh đầu.

Qua nửa nén hương, Tôn Sách mới vội vội vàng vàng tiễn danh sĩ về, chạy đến cửa gặp y. Còn chưa mở lời, Tôn Sách đã cúi khom người với hắn.

“Xin thứ lỗi! Để ngươi chờ đã lâu!”

“Từ xưa đến bái phỏng danh sĩ bao giờ cũng phải chờ đợi. Có như vậy cũng tránh khỏi cần mổ tim mổ phổi dâng ngài nhìn xem ta có thành tâm thành ý không.” Cậu thiếu niên nhẹ nhàng cười một tiếng, khóe miệng khe khẽ cong lên, giống như cành liễu rủ đưa trên mặt hồ động lòng người: “Ngài cảm thấy tại hạ có thành tâm không?”

Tôn Sách nghe một lời nói này thoắt cái trở nên xấu hổ –  Mặc dù rất nhiều danh sĩ văn nhân đều có kiểu ăn nói lòng vòng, nhưng hắn đã để chàng thiếu niên chờ lâu như vậy, chung quy vẫn cảm thấy chàng trai là đang mắng nhiếc mình.

“Là do ta tiếp đãi không chu toàn, đã để ngươi đợi lâu như vậy, thật xin lỗi! Còn nữa, không cần phải gọi ngài này ngài nọ, theo ta thấy tuổi của ta với ngươi gần như ngang nhau... Ta họ Tôn tên Sách, xin hỏi xưng hô như nào?”

“Tại họ Chu, tên Du, người huyện Thư, Lư Giang. Ngưỡng mộ danh tiếng Sách huynh đã lâu, đặc biệt tới quấy rầy.”

Tôn Sách gãi gãi đầu, gò má nóng bừng không thể giải thích: “Ta nào có danh tiếng gì chứ, đã quá coi trọng rồi. Trời thu gió lạnh, Du huynh khổ cực lặn lội đường dài mà đến, chỉ một tấm áo đơn không mặc nhiều chút sẽ sinh bệnh. Mau vào trong, mau vào trong, đừng đứng ngây ra ngoài cửa nữa.”

Tôn Sách cứ vậy mà nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Chu Du một cách tự nhiên, dẫn người vào cửa phủ. Sớm nghe nói Tôn Sách đối với mỗi người kết giao đều rất tốt, người cũng rất nhiệt tình, hôm nay gặp gỡ, quả thật là người như vậy. Chu Du lúc trước vẫn còn lo lắng, một người hãy còn trẻ tuổi có thể quen biết nhiều nhân sĩ kiệt suất lại còn một thân đầy ắp danh dự như thế, có thể nói sẽ là một công tử tâm cao khí ngạo.

Xem ra là đã suy nghĩ nhiều rồi, người trước mắt nhìn thế nào cũng là hình ảnh một đại thiếu gia vô ưu vô lo.

Tôn Sách bước rất nhanh, Chu Du bị kéo đi rốt cuộc cũng có chút không theo kịp, may sao bé con Tôn Quyền đứng bật dậy từ trên ghế đẩu, ôm chầm lấy đùi Tôn Sách.

“Nhóc tính làm gì đấy? Ca ca còn phải đi lấy y phục cho khách.”

Tôn Quyền nhón chân lên, chỉ chỉ cây *hồng táo trong sân. Quả trên cây đã sớm sai chín, lá cây cũng không còn che kín nổi lấy thân bọn chúng nữa. Tôn Quyền rất thích ăn, túm chặt Tôn Sách muốn hắn lấy vài quả xuống.

*hồng táo hay gọi là táo tàu

“Đợi một chút có được không? Ca ca sẽ quay lại ngay lập tức.”

Tôn Quyền vẫn không chịu buông tay, nhất định muốn Tôn Sách phải hái táo cho mình. Tôn sách không còn cách nào, hướng sang Chu Du nở một nụ cười áy náy: “Thứ lỗi Du huynh, để ta nhờ gia bộc đi lấy cho ngươi. Quyền Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, Ài... Vốn là ta thất lễ trước cần phải tự mình tiếp đãi ngươi.”

“Đâu có gì, Sách huỵnh có ý quan tâm tại hạ, này đã khiến tại hạ vô cùng cảm tạ rồi.”

“Haiz, đừng có lúc nào cũng tại hạ tại hạ thế, hai ta lớn bằng nhau, ngươi vừa không phải môn khách của ta, ta lại không phải chủ công của ngươi, phân ra nhiều lễ nghĩa làm gì kia chứ. ”

Tôn Sách ôn nhu xoa xoa đầu Tôn Quyền, ôm nhóc đỡ lên ghế, cầm lấy cây gậy dài bên dưới thân cây hồng táo, thoắt cái vụt vào cành cây. Mái tóc đen thắt cao bị nắng xế tà rọi phác họa nên đường nét khảm vàng,  gió chiều thổi qua, tựa hệt như một cánh buồm hiên ngang vút giương cao. Chu Du đứng dưới hiên nhà chuyên chú nhìn Tôn Sách, nhất thời lại không nói nên lời.

Thiếu niên phong tư? Kiệt ngạo bất thuần? Trong tâm trí Chu Du lướt qua vô số từ ngữ, nhưng cậu không sao tìm được bất kì câu từ nào để miêu tả Tôn Sách vào giờ khắc này, cho dù có gộp hết toàn bộ những từ ngữ đó lại vẫn sẽ cảm giác chúng thật sơ sài, khó hài lòng.

Đây là lần đầu tiên  có loại cảm xúc này – Rất ít người có thể khiến hắn kinh ngạc, Tôn Sách và dáng vẻ y tưởng tượng khi trước hoàn toàn khác biệt, chí ít trước đây y chưa từng nghĩ qua Tôn Sách sẽ đứng chọc táo trong sân.

Gậy dài đập vụt qua, những quả táo rơi ào xuống nằm lăn trên đất, Tôn Quyền cũng không tài nào bắt hết được. Một số hơi cứng, khi rơi xuống nhanh chóng bị tảng đá thô rắn làm dập nát một góc, nhìn đến mà tiếc nuối. Tôn Sách hãy còn vung gậy, quay đầu nhìn Tôn Quyền ôm đầy ắp táo trong lòng, bất đắc dĩ hỏi:

“Thế đủ chưa?”

Tôn Quyền gật gật đầu, nhếch miệng cười đầy thỏa mãn. Tôn Sách khẽ thở dài, rồi cầm lấy số táo trong lòng thằng bé, thả vang lộp bôp vào chiếc rỏ bên cạnh.

“Rửa rồi hẵng ăn, có bẩn không kia chứ, ăn rồi sẽ lại bị đau bụng, đến tối nhóc sẽ dễ chịu hơn.”

Táo của Tôn Quyền bị cướp đi mất, chẳng vui vẻ gì mà túm lấy Tôn Sách. Tôn Sách vậy cũng không nổi giận, ôm lấy bả vai Tôn Quyền. Hắn phát hiện ra Chu Du vẫn luôn dõi theo hắn, không khỏi có hơi mất mặt.

“Quyền Nhi vừa mới tập đi, hãy còn chưa biết nói chuyện, chê cười rồi.”

“Sách huynh thật thương đệ đệ, có gì đáng chê cười chứ, huynh đệ hòa thuận là phúc khí, tại hạ phải nên ngưỡng mộ.”

Tôn Sách cau mày lại, bước về hướng Chu Du: “Đã nói không phải tại hạ tại hạ nữa, này, cho ngươi một quả táo.”

Hắn giơ tay ra, trong lòng bàn tay đặt một quả hồng táo tròn tươi sáng bóng – Đó là quả hồng táo đã được rửa sạch đặt trên bàn đá từ ban đầu.

Chu Du nhận lấy, hai ngón tay niết nó ngắm nghía giống như đang thưởng thức một khối ngọc.

“Đa tạ Sách huynh.”

Tôn Sách thả lỏng giọng điệu, cả người gục một cái: “Thôi được, ngươi muốn gọi ta như này ta sẽ không phản đối nữa. Cũng gần đến giờ dùng cơm tối rồi, ta đưa ngươi đi.”

“Đa tạ Sách huynh đã tiếp đãi.”

“Vậy mau đi thôi.”

Tôn Sách đã từ bỏ việc bảo Chu Du đừng cứ mở miệng khép miệng là lại gọi Sách huynh, cõng Tôn Quyền đi đến bên Chu Du, cùng y sóng vai thành hàng. Tôn Quyền đang ngồi cưỡi trên bả vai đùa nghịch chiếc dây buộc và tóc của hắn, kéo đau hắn rất nhiều lần, cứ vậy hắn liền giả vờ tức giận vỗ Tôn Quyền. Chu Du nhìn đến buồn cười nhưng vẫn giữ không để biểu lộ ra ngoài.

“Du huynh tại sao lại muốn đến bái phỏng ta thế?”

“Nghe nói Sách huynh trong lòng mang thiên hạ, với Sách huynh cùng chung chí hướng. Chỉ là nghĩ đến ngày hôm nay Sách huynh đã cực nhọc, việc thiên hạ chi bằng đổi hôm khác hãy bàn.”

Tôn Sách trở nên sững sờ, vừa muốn mở miệng lại á khẩu không nói lên lời: Hắn hôm nay đích xác đã nghe qua những lời tràng giang đại hải của rất nhiều người, thời gian cơm tối rảnh rỗi quả thực không hề muốn bàn luận tiếp. Chu Du nắm được tâm tư của hắn, khiến cho hắn cảm thấy thật phi thường. Bởi đối với hắn mà nói, suy đoán được tâm tư của mọi người là một điều rất khó khăn. Giả như để hắn tráo đổi thân phận với danh sĩ ăn nói liến thoắng ngày hôm nay thì hắn cũng sẽ ở đó nói kể thao thao bất tuyệt với danh sĩ.

“Du huynh chu đáo, ta bội phục.”

“Đâu có.”

Bữa tối.

Trong phủ chỉ có Ngô phu nhân, phụ thân Tôn Sách là Tôn Kiên không có ở đó. Dưới trướng có rất nhiều môn khách, lúc này tất cả đều quy củ phép tắc ngồi trong sảnh đường, mỗi người một cái bàn nhỏ, trên bày đồ nhắm, súp thịt rau đầy đủ. Ngô phu nhân ngồi trên đại đường yên lặng không nói gì, đoan trang nhã nhặn, Tôn Sách ngồi kế bên bà, mọi vật trong sảnh đường bao trọn trong tầm mắt.

Giữa Thọ Xuân và huyện Thư có một khoảng cách, phong cách ăn uống cũng khá khác biệt. Thọ Xuân sở trường đặc biệt là món ngọt, bất kể thịt rau mặn nhạt cũng đều sẽ có chút vị ngọt, so với cùng một món ăn ở huyện Thư sẽ không giống nhau. Một bàn các món ngọt đặt trước mặt Chu Du ăn có hơi ngấy, sau cùng y chỉ uống chút hớp canh. Xuất phát từ lễ phép, y vẫn muốn nhẫn nhịn ăn hết chỗ thức ăn mình không hề thích, động đũa lên có đến mười phần ngập ngừng lưỡng lự, Tôn Sách vốn có lỗi trong lòng, không khỏi ngó sang y nhiều lần. Cái nhìn này liền phát hiện ra Chu Du không thích những món ở đây.

Tại sao lại không thích chứ? Là do quá mặn? Ngọt quá sao? Hay là quá nhiều rồi...

Trong đầu Tôn Sách nghi hoặc một hồi, bỗng chốc mới phản ứng lại hiện tại không nên xoắn quýt như thế. Hắn nghiêng về phía trước, tay chống bên mặt, nhích quai hàm nhỏ giọng gọi Chu Du:

“Du huynh ăn không quen có cần đi trước không?”

Chu Du tức thì căng cứng người vì bản thân bị chú ý. Ngô phu nhân cũng nhìn qua hắn, điều này tức khắc khiến cho Chu Du đang xấu hổ không biết phải làm sao, chỉ có thể kính cẩn cúi đầu xuống:

“Không, chỉ là đường đi vất vả, có hơi mệt mỏi, làm phụ lòng ý tốt quả thực thất lẽ. ”

“Là do ta không chu đáo, khách từ phương xa đến làm sao có thể nhanh chóng ăn quen được đồ ở đây. Du huynh không cần giữ lễ, không ăn được thì đừng ăn nữa – Ta đã kêu gia bộc chuẩn bị phòng cho ngươi rồi, không bằng đi trước xem xem? ” Hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Buổi tối dẫn ngươi đi ăn đồ ngon. ”

Tôn Quyền ngồi bên cạnh Ngô phu nhân, thấy Tôn Sách nói thì thầm với Chu Du, trong lòng bỗng chốc cảm thấy khó chịu. Nó kéo kéo Ngô phu nhân, Ngô phu nhân xoa đầu bé con để nó bình tĩnh hơn. Đối với Tôn Sách, bà hoàn toàn buông tay không quản.

“Đứa trẻ nói chuyện với Sách Nhi chắc chắn là một nhân kiệt.”

Ngô phu nhân chỉ nhìn Chu Du một cái, trong lòng liền khẳng định như vậy.

...

Tốc độ ăn cơm của Tôn Sách ngày hôm nay nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, hắn đặt đũa xuống ngồi nhích xa ra, giả vờ cảm thấy không thoải mái rồi mượn cớ rời đi. Ngô phu nhân nhìn thấu rõ chút ý đồ gian xảo đó của hắn ngay trong tầm mắt, hiếm có mặc hắn rời đi. Đương nhiên như suy đoán của Ngô phu nhân, hắn bước chân khỏi cửa bèn đi một mạch đến phòng Chu Du.

Cửa phòng mở ra, những ánh tà dương cuối cùng bị ngưỡng cửa gấp thành ba mảnh. Chu Du đã mặc ngoại y hắn chuẩn bị, sắc đỏ rực rỡ pha lẫn với ánh nắng ấm áp. Hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt sáng tối mập mờ của Chu Du, Chu Du cụp mắt xuống, mi mắt nhẹ rung, tựa hồ có thể lưu lại một chú chuồn chuồn.

Tôn Sách đứng nhìn một hồi trước cửa.

“Sách huynh đã ăn xong rồi?”

“Aa...đúng vậy! Chẳng phải Du huynh vẫn chưa ăn được mấy sao, chính vì muốn mau chóng dẫn ngươi đi ăn chút đồ hợp với khẩu vị nên ta mới qua đây. Ta không làm phiền ngươi chứ?”

“Không có.”

Chu Du nhìn sang Tôn Sách, Tôn Sách lại dời ánh mắt đi. Không khí tĩnh lặng một hồi, Chu Du lại quay người lại, mở chiếc tay nải đặt trên bàn.

“Ta có chuẩn bị một ít thứ đồ vặt vãnh, muốn nhân lần đến bái phỏng này đưa tặng cho Sách huynh, vẫn hi vọng Sách huynh đừng ghét bỏ.”

Tôn Sách nghe thấy Chu Du không còn tự xưng tại hạ nữa, có một chút vui mừng không thể lí giải. Cái kiểu cảm giác thỏa mãn kỳ lạ này, không kém gì việc cuối cùng hắn đã dạy cún nhỏ biết cách đi vệ sinh.

“Đâu đâu, Du hynh có tâm quá

Chu Du cầm ra hai chiếc bình nhỏ, còn có một quyển trục. Tôn Sách vẫn tiếp tục đứng ngây ngốc ngoài cửa, nếu như không phải Chu Du mời hắn đi vào thì rất có khả năng hắn sẽ đứng suốt ở hành lang, xa xa nhìn Chu Du.

“Đây là mật hoa hòe của huyện Thư, thật bởi không biết khẩu vị của Sách huynh như thế nào, chẳng qua do ta thích nó nên liền tự chủ quyết định mang đến đây. Bức thư họa này cũng là tác phẩm vụng về của ta, mang tặng Sách huynh hi vọng có thể được Sách huynh chỉ điểm.”

“Mật hoa hòe? Ta cũng rất thích mật hoa hòe, chỗ cửa nhà còn có một gốc cây hòe này!”

Chu Du cười cười, mí mắt nhích cong: “Sách huynh thích thì tốt rồi.”

“Nhưng mà thư họa gì đó thì ta không thể được, việc chỉ điểm khẳng định ta nói không nổi! Bởi vì ta hoàn toàn không hiểu.”

“Không sao cả, Sách huynh có thể chấp nhận đã là niềm vinh hạnh của nó rồi.”

Tôn Sách mở quyển trục, mặt giấy từ từ lộ ra, từng nét chữ xinh đẹp của Chu Du hiện rõ ngay trước mắt hắn. Nét thẳng thì sắc bén mạnh mẽ, nét cong mềm mại lại uốn khúc như dòng nước chuyển lưu. Thu mở đúng độ, bút pháp thấu triệt, đẹp đẽ vui mắt.

“Du huynh...”

Chu Du thắc mắc mơ hồ nhìn Tôn Sách giống như bị thứ gì làm đơ đứng một cục.

“Làm sao vậy, Sách huynh?”

Tôn Sách đột nhiên quay người lại, nhấn giữ bả vai của Chu Du. Hắn cao hơn một chút so với Chu Du, sức lực cũng không hề nhỏ, dọa cho Chu Du đến giật mình.

“Du huynh! Hãy dạy Quyền Nhi và ta viết chữ!”

Cây hòe


Nhận xét