CHƯƠNG 2: KHÚC HỮU NGỘ*
*Một vế trong câu: Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố
Chu Du đối mặt trước lời thỉnh cầu đột ngột đến từ Tôn Sách, nhất thời không nói nên lời. Cậu không phải đến để trở thành thầy giáo mà, nhưng bộ dạng chân thành của Tôn Sách trước mắt lại khiến cậu không tài nào cự tuyệt.
“Trình độ ta
không sâu rộng, chỉ là yêu thích, thâm niên nông cạn, sợ rằng không thể đảm
nhân trọng trách này.”
“Không phải trọng
trách gì đó.” Tôn Sách cầm bút lên, tìm một tờ giấy mới rồi viết tên của mình
xuống. Trên mặt giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, tuy có thể nhận ra nhưng thực sự không
thể nói là dễ nhìn được: “Ngươi nhìn xem ta chỉ biết vung thương múa đao, chữ
viết rối tung rối mù, nương luôn nói rằng chữ của ta xấu nhất khắp mười dặm tám
thôn đổ lại. Ngươi – không, chữ của Du huynh rất đẹp, bởi vậy mong rằng Du
huynh chỉ bảo cho Quyền Nhi.”
Chu Du bất giác
buồn cười. Cậu quay ngoảnh đầu đi không để cho Tôn Sách nụ cười của bản thân
mình.
“Sách huynh nói với
ta bối phận tương đương huynh, bản thân trái lại gọi Du huynh Du huynh hết sức
nhiệt tình.”
“Này không phải...
Chi bằng như này, ngươi gọi ta là A Sách đi! Ta gọi ngươi A Du, thế nào? Kiểu gọi
này gần gũi, cũng bớt khách sáo xa lạ.”
“Được thôi.” Chu
Du cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “A Sách, A Du, ngược lại là một cách gọi rất
thông thường.”
“He he, đúng vậy~”
“A Sách này, huynh
có thể viết tên của ta không?”
“Biết chứ, chính
là Du trong *hoài cẩn ác du nhỉ, giống với bản thân ngươi, nghĩa như mỹ ngọc.”
*怀瑾握瑜 (huái jǐn wò yú): đây là thành ngữ từ thời Chiến Quốc·Sở·Khuất Nguyên《Sở từ·Cửu chương hoài sa》. Hoài là giữ trong lòng; ác là nắm trong tay; cẩn và du đều là mỹ ngọc, ẩn dụ cho phẩm chất tốt đẹp. Thành ngữ “Hoài cẩn ác du” có thể hiểu là cách ví von về mỹ đức, đức hạnh tốt đẹp của con người. Xem thêm
“Vậy
sao khi nãy lại không viết tên của ta?”
Tôn
Sách gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Chữ của ta xấu quá, nếu viết tên của ngươi
thì sẽ rất khó coi, thật vô cùng xin lỗi.”
Chu
Du không khỏi có thoáng chốc động lòng khó tả.
Chỉ
là một cái tên mà thôi, trên giấy một nét bút một nét họa, khô rồi cũng chỉ vậy,
bản thân sẽ chẳng chú ý ngần này, ấy mà Tôn Sách lại đối đãi thận trọng từng li
từng tí.
“Cảm
ơn.”
“Haiz,
khách khí như này làm gì?” Tôn Sách quàng lấy bả vai Chu Du, khoảng cách giữa
hai người phút chốc bị xáp gần lại, Chu Du thậm chí có thể ngửi được mùi hương
bồ kết trên tóc Tôn Sách: “Đi thôi, đưa ngươi đi ăn món ngon.”
“Đi
đâu?”
“Thiên
Cung.”
“Thiên
Cung?”
“Thật
ra đó là một tửu lâu ở trên phố Thần Tiên, phố Thần Tiên là con phố phồn hoa nhất
ở nơi này, Thiên Cung Lâu chính là tửu lâu tốt nhất.”
“Đây
vẫn là lần đầu tiên ta nghe được một cái tên độc đáo như thế.”
“Thức
ăn ở đấy còn càng độc đáo hơn, nếu không thì sao mang được danh Thiên Cung chứ?
Đi thôi nào一”
Theo
lý mà nói, khi màn đêm buông xuống đáng lẽ chìa tay ra sẽ không nhìn rõ năm
ngón, nhưng phố Thần Tiên thì rất kỳ diệu. Tầng lầu không cao nhưng những nhiều
chiếc đèn lồng lại được treo ở nơi vị trí tinh vi, rọi sáng các góc đường vốn
dĩ tối tăm. Trên phố lớn đèn đuốc càng sáng chói rực rỡ, trông không mấy khác
biệt so với ban ngày, hàng quán đã thay người, nhưng đồ vật vẫn y nguyên như
cũ. Thiên Cung tửu lâu sừng sững lẫn trong dòng người đèn đuốc, dù cho có ẩn
trong màn đêm vẫn sẽ có thể khiến người khác liếc mắt nhìn thấy. Hai người băng
qua biển người đông đúc gót kề gót, bên tai không ngừng vang lên âm thanh huyên
náo nhộn nhịp.
Chu
Du rất hiếm khi đến những nơi như này, dù là khi ở huyện Thư, phần nhiều thời
gian cũng là ở trong Vu Các. Cậu có nghe nói nhân gian phồn hoa, nhưng có lẽ tính
tình thiếu niên kỳ quái, y trước nay không buồn muốn ghé thăm, nếu coi như bất
đắc dĩ phải đi thì trong lòng sẽ buồn bực khó chịu, toàn tâm toàn niệm hướng đến
sách trục ở nhà. Nhưng giờ đây có một Tôn Sách ngay cạnh bên, dáng vẻ y đổi lại
không giống với những ngày thường.
Suy
cho cùng bản thân là do mộ danh Tôn Sách mà đến, hắn có lẽ cũng được tính là một
nửa “đối tượng mong chờ” của mình?
Trong
lúc thất thần, tay bỗng nhiên bị kéo lấy. Đến khi tỉnh táo lại, Tôn Sách đã
mang một gương mặt đầy trách móc:
“Nghĩ
cái gì đó, đi lạc mất một hồi liền, ngươi ở đây lạ cảnh lạ người, lạc mất rồi
biết tìm ta ở đâu?”
“Ta
có thể hỏi đường.” Chu Du cười cười: “Dù sao thì Sách huynh... A Sách huynh có danh
tiếng lớn như thế.”
“Cũng
phải, có điều nếu như A Ta là người qua đường bị ngươi hỏi, chắc chắn sẽ không
nói cho ngươi biết nhà ta ở đâu.”
“Tại
sao?”
“Một
người tài sắc song toàn như này, nhìn thế nào cũng sẽ là một cái cây hái ra tiền.
Bắt cóc ngươi đi buộc ngươi làm mưu sĩ, nói không chừng trong tương lai sẽ lên
như diều gặp gió.”
“Văn
nhân khí khái cương nghị, ta sẽ không bày lập kế sách cho người không nguyện ý theo
ta. Hay nên nói, A Sách huynh cảm thấy ta là một người sợ chết?”
Tôn
Sách ý thức được rằng bản thân đã nói sai, vội liền thả chậm bước chân ghé cạnh
người Chu Du: “Đương nhiên không phải vậy, đó là muốn khen ngợi ngươi, đây chẳng
phải là lời nói không hay lắm sao.”
“A
Sách không nghĩ như vậy thì tốt, ta hãy còn sợ chưa kịp bàn luận được lần nào với
Sách huynh thì đã bị A Sách nhận thành người không thể thâm giao.”
“Nhất
định không thể!” Tôn Sách kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt Chu Du: “Ta đảm bảo
với ngươi! Ngươi ở trong lòng ta quả thật là một người khiến ta vô cùng kính nể!”
“Nhưng
mà huynh ta chẳng qua quen biết mới nửa ngày.”
“Ây...”
“Bởi
vậy A Sách trò chuyện với tất thảy đều sẽ nói lời khách sáo ư?”
“Không
phải thế, tuy rằng ta có nói câu này với rất nhiều người... Nhưng lời ta nói là
thật, A Du ngươi viết chữ rất đẹp mắt, ta vô cùng ngưỡng mộ.”
“Người
viết chữ đẹp có rất nhiều, A Sách nếu như chỉ bởi có vậy mà sinh lòng ngưỡng mộ,
không khỏi quá dễ dãi rồi.” Chu Du nghiêng đầu nhìn về hướng Tôn Sách, bóng
sáng nơi đáy mắt lưu chuyển, bên trong cất đựng cả một trời đêm ngợp ánh đèn
giăng: “Không bằng để đến mai ta với huynh luận đàm, hoặc là những ngày tới mới
biết rõ rốt cuộc ta có đáng với sự ngưỡng mộ của huynh hay không.”
“Ừ,
được thôi一 Cơ mà bây giờ,” Tôn Sách chỉ chỉ trên đỉnh đầu, bảng hiệu
Thiên Cung lộng lẫy treo phía trước hai người: “Nên đi ăn cơm đã.”
Không
như những tửu lâu xa xỉ Chu Du từng nhìn qua, bàn ghế chén đũa trong Thiên Cung
Lâu tất cả đều cực kì bình dị, chẳng có chút mảy may mùi vị huênh hoang trác
táng. Trong số người đến kẻ đi có thương buôn giàu có một phương, lụa vàng thêm
khối mỹ ngọc đính dây chuyền, ngồi bên chiếc bàn gỗ chân thấp trò chuyện thoải
mái; còn có dân chúng áo vải bình thường ngồi tụ tập, tranh giành lẫn nhau – miếng
thịt trong đĩa món mặn. Tiểu nhị đang nói cười mắng nhiếc không ngừng nghỉ, một
bên nghe phân phó, một bên kia vẫn phải nghe bà chủ the thé trách nạt.
Khung
cảnh trái mà ngược Chu Du không hề nghĩ đến.
“Ây
da, công tử đã đến rồi, khách quý hiếm cóー”
Nhìn
thấy Tôn Sách, bà chủ quán tự mình chạy qua đón tiếp hết sức nhiệt tình nồng hậu,
làm cho Tôn Sách có chút trở tay không kịp. Chu Du ném qua một ánh nhìn không
rõ ý vị, dường như như trêu cười hắn là khách quen ở đây. Tôn Sách rất nhanh đã
nắm được ý nghĩ của Chu Du, liền vộ vàng giải thích:
“Không,
ta chỉ cùng phụ thân qua đây có một hai lần, một hai lần... không phải khách
quen.”
“Người
đến đều là khách, sảnh phòng nay khí thế hơn hẳn, tiểu nữ đều hãy còn ghi nhớ hết,
công tử đương nhiên là khách hiếm của Thiên Cung Lâu chúng ta nha, nào nào nào
mau vào trong, sao đứng ngoài cửa gió lạnh thổi làm gì chứ? A Nhất, mau nhanh
lên tiếp đãi!”
“Đến
ngayー” Một tiểu nhị khăn trắng bước dài khẩn trương đi đến,
dương ra khuôn mặt tươi cười đặc trưng với hai người: “Hai vị ngồi ngoài sảnh
hay là phòng riêng?”
Bà
chủ giơ tay tặng cho tiểu nhị một cái điếng đầu, giận quát: “Không có tí mắt
nhìn, trong đại sảnh ồn ào huyên náo ngươi cảm thấy có thích hợp không? Nhã
gian trên lầu nha.”
“Ai
a, người nói chí phải, hai vị đây, kính mờiー”
Bà
chủ cùng tiểu nhị người xướng kẻ họa không khỏi khiến người sinh ra cảm tình gần
gũiーcó lẽ đúng một hát một đệm, hoặc cũng có thể thật sự là một
bối cảnh xuất phát từ trong lòng mà hiện ra, dù sao Chu Du trước nay luôn dễ
nghĩ nhiều lúc này đây cũng không muốn lại lấn sâu vào vấn đề bước ngõ cụt
không có ý nghĩa này, theo sau Tôn Sách lên trên lầu.
Lầu
trên có rất nhiều nhã gian, mỗi một cánh cửa lại mang trên mình kiểu dáng riêng
biệt, mai lan trúc cúc, núi sông hồ biển, vạn vật trong trời đất tựa như đều được
đặt tại dãy hành lang này. Cánh cửa trước mặt bọn họ bề mặt phủ cả bầu trời trắng
trong, mai đỏ đứng độc trong tuyết bạc màu, bút lực người vẽ chỉ điểm vài nét mực
đỏ đã phác họa nên tuyệt khí thái của hoa mai.
Mùa
đông đất phương nam rất ít khi tuyết rơi, Chu Du không kìm được mà nhắm nhìn
thêm nhiều chút.
Cửa
phòng riêng đóng lại, tiếng huyên náo liền bị ngăn cách đi rất nhiều. Tiểu nhị thuần
thục mang thực đơn ra, đọc tên từng món cho hai người. Chu Du nghiêm túc lắng
nghe cẩn thận, Tôn Sách chỉ tự xem thực đơn, cuối cùng quyết định chọn một cái
tên không nhìn tới ở tít phía cuối.
“Hai
lạng chè thang viên, nhân vừng đen. A Du muốn ăn gì?”
“Ừm...
lấy phần giống huynh.”
“Như
thế không được, ta đã ăn bữa tối rồi, ngươi đến cả đũa còn chưa động, chè thang
viên sao mà đủ, gọi thêm ít món nữa đi.”
Chu
Du lắc đầu, đưa trả lại thực đơn: “Cứ như vậy đi, hai phần hai lạng chè thang
viên, đều lấy nhân vừng đen.”
Sắc
mặt tiểu nhị không có mấy vui vẻ: Đặt phòng riêng mà chỉ muốn hai phần thang
viên? Như này cũng quá tội lỗi với gương mặt cười kính cẩn của mình rồi! Gã còn
muốn nói gì đó, Chu Du bèn nhận thấy ý đồ của gã, đành phải gọi thêm vài món, tránh
để gã ta xuống nói chuyện với bà chủ.
Chỉ
tiếc rằng bữa cơm này là do Tôn Sách chi tiền. Vô tình khiến Tôn Sách phải tốn
kém thêm, y có còn một chút áy náy không yên.
“A
Sách, nếu như ăn không hết thì có thể mang về.”
“Không
sao mà, ngươi cứ ăn tự nhiên đi, nhân tiện để ta nếm thử hương vị mà ngươi
thích, trở về sẽ bảo nhà bếp học tập.”
Tiểu
nhị lần này rốt cuộc có vẻ coi như mặt mày phấn khởi trở lại, vắt khăn lên liền
rời đi, trước đó vẫn không quên khoa trương một câu:
“Hai
vị đợi một lát, thức ăn sẽ lập tức lên ngay, có điều tôi thấy vị công tử đây
không phải là người bản địa, có lẽ còn chưa được nghe qua khúc nhạc của Thọ
Xuân chúng tôi nên đã tự chủ quyết định gọi Tiểu Điệp cô nương quán chúng tôi
lên đàn vài bản nhạc, hi vọng không làm trái ý hai vịー”
Nói
xong liền nhanh chóng chạy đi, để lại cánh cửa khép nửa hờ. Tôn Sách một bên cầm
lấy ấm trà rót nước đưa Chu Du, một bên cười nói:
“Người
này thật là chu đáo, so với gia bộc nhà ta còn nhiệt tình hơn.”
Chu
Du nhận lấy chén trà Tôn Sách đưa tới, gật đầu:
“Huynh
cũng rất chu đáo, hoàn toàn không giống một thiếu gia.”
“Lễ
nghi mà mẫu thân dạy, đều đã tập thành thói quen thôi.”
Trong
khi nói chuyện, tiểu nhị mới nãy đã dẫn Tiểu Điệp cô nương đẩy cửa bước vào.
Trong lòng nàng ôm một cây tỳ bà, tấm mạng mỏng mờ nhạt vừa khéo che đi gương mặt
nhỏ nhắn của nàng. Cơ thể nàng khéo nhịp bước đoan trang nhàn nhã đến, giống
như một tiên nữ thướt tha trên mặt nước, đài sen nối gót nở rộ theo.
“Quấy
rầy hai vị, đáng thẹn rồi.”
Tôn
Sách rất hiếm khi gặp được nữ tử như này, nhất thời chuyên chú nhìn rất lâu. Tiểu
Điệp ngồi xuống, bắt đầu gảy vang dây đàn đầu tiên, đến khi qua nửa khúc nhạc, ánh
mắt hắn vẫn cứ vương trên ngón tay của Tiểu Điệp. Hắn một bên nhìn ngắm, một
bên thưởng trà, nhưng mà một chén trà be bé làm sao chịu được để hắn một hơi uống
cạn hết lần này tới lần khác thế? Chu Du bèn đảm nhận một cách tự nhiên trọng
trách mới có của y, rót đầy trà giúp hắn mỗi khi chén trà cạn hết. Ngay cả Tiểu
Điệp cô nương y cũng không nhìn chằm chằm một mạch giống bộ dạng thất lễ của
Tôn Sách, suy cho cùng âm nhạc cần phải dùng thính giác để cảm nhận, những gì mắt
nhìn thấy khi thưởng thức âm nhạc đa phần là vô dụng.
Chỉ
đến khi tiếng đàn vang quãng cao, y thế mới ngẩng đầu lên nhìn phía Tiểu Điệp
cô nương. Đợi như y muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn không nói ra ngoài miệng. Nhận
thấy được ánh mắt của hắn, ngón tay Tiểu Điệp cô nương thoáng run nhẹ khó nhìn rõ,
tim đột nhiên đập nhanh thêm, sau đó vội vã trốn chạy cũng đàn xong trọn bộ
khúc nhạc.
“Hay!”
Tôn
Sách đương nhiên nghe không ra có chuyện gì, hoàn toàn là bộ dạng của người
ngoài cuộc hô hay, Tiểu Điệp cô nương lại buông đàn xuống, đứng dậy cúi khom
lưng với hai người.
“Thành
thực xin lỗi, hứng thú như vậy, Tiểu Điệp lại gây ra sơ suất, phiền mất nhã hứng
của hai vị.”
“A?
Sơ suất nào cơ?”
Tiểu
Điệp ngoảnh nhìn Chu Du một cái: mới nãy khi Chu Du ngẩng đầu lên vừa hay trùng
hợp, vậy nên nàng mới cho rằng Chu Du nhất định có thể thay nàng trả lời câu hỏi
của Tôn Sách.
“Vị
cô nương này lúc nãy có đàn sai một âm. Nếu như tại hạ không nghe lầm thì hẳn
đã không cẩn thận chuyển cung bạt thành vũ âm.”
(Âm nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống
âm nhạc cổ truyền của Trung Hoa bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là
ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ(宮商角徵羽) gần như tương ứng với năm note nhạc Do, Re, Mi, Sol, La)
“Công
tử nói chí phải.”
Tôn
Sách nghe không hiểu: “Ta cảm thấy nghe rất hay, nào có gì khác biệt?”
“Khúc
nhạc này có tên Vạn Trọng Sơn, âm đàn rải khẽ như cao sơn lưu thủy, thấm mát
lòng người, chỉ là đoạn thanh nhã như vậy phải để cung âm cuối cùng, để cho người
nghe tựa thấy mây trôi nước chảy. Vũ âm khẽ tỏ bi lương, đặt trong đoạn này khó
tránh có chút đột ngột.”
Tiểu
Điệp cô nương khẽ gật đầu, biểu thị tất cả lời nói của Chu Du toàn bộ đều đúng.
Hiển nhiên trong mắt nhìn của cô khi hướng về Chu Du cũng nhiều thêm vài gợn
sóng.
“Quả
nhiên, A Du thật là lợi hại. Ta còn phân không rõ ngũ âm, nghe nhạc cũng chỉ
nghe vui.”
“Không
dám. Vị cô nương đây tài kỹ gảy đàn cao siêu, đa tạ cô nương đã ngân lên tiếng
đàn du dương điểm thêm sắc cho buổi đêm tối.”
Tiểu
Điệp xong việc liền chắp tay vái chào, hạ lui xuống. Tiểu nhị mang thức ăn lên,
khi hơi bỏng bay tỏa xung quanh, khuôn mặt của Chu Du bị làm nóng đến ứng đỏ.
Cơn gió mát lạnh từ ngoài cửa thổi vào, chút nóng rất nhanh liền bị thổi tan.
Nhưng
ở dưới ánh mắt thiêu rát của Tôn Sách, Chu Du cũng dần dà không phân rõ là do
đâu khiến cho mặt mình trở nên nóng bừng khó lí giải.
“A
Sách, huynh nhìn ta như thế làm gì?”
Mắt
Tôn Sách sáng rỡ, cùng với lúc mới ra ngoài giống hệt y đúc:
“A Du, dạy Quyền Nhi chơi đàn đi!”
Nói thêm:
Xét thấy nếu để xưng hô là ta- ngươi với cả Tôn Sách và Chu Du dễ gây rối nên mình có suy nghĩ về cách xưng hô giữa cả hai nhân vật này. Hiện tại mình đang để:
Sách - Du : Ta - ngươi
Du - Sách: Ta - huynh
Vì xét theo tuổi thì Tôn Sách có lớn hơn so với Chu Du. Nếu mọi người thấy không ổn thì góp ý cho mình nhé.
Nhận xét
Đăng nhận xét