CHƯƠNG 5: LỬA

 Hoa quế rì rào đưa rơi, những đốm trắng nhỏ trên cây hòe âm thầm lặng lẽ khuất tan bóng dáng. Tôn Sách ở trong sân luyện võ, việc cùng các danh sĩ trò chuyện không hiểu từ lúc nào rơi lên đầu Chu Du. Có lẽ là Tôn Sách vốn dĩ không quá yêu thích những lời bàn trời luận đất đó, hoặc bởi hắn cảm thấy so với hắn thì Chu Du thích hợp phân tích thế cục thiên hạ hơn, mỗi lần đều để Chu Du ngồi cả ngày cùng người tới bái phỏng xong, tối đến lại đem những thứ Chu Du cho là có giá trị nối cho hắn nghe.

Hôm nay cũng vậy. Tôn Sách ở trong sân phô diễn thân thủ, Chu Du thì ở bên bàn đá đường hoàng thảo luận với danh lưu Phú Xuân. Tôn Quyền cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh Chu Du ăn điểm tâm, hai con ngươi mắt chăm chú nhìn Chu Du xoay tít tròn. Nó lắc cái chân ngắn nhỏ xíu, ngồi chẳng vững, kém chút nữa từ trên ghế đá trượt xuống dưới, được Chu Du nắm cái nhấc lên, ẵm lên đùi mình.

Danh lưu nói đã mệt, liền trêu đùa Chu Du: “Du đệ và Sách đệ quan hệ quả nhiên rất tốt.”

“A Sách giữ ta ở lại lâu như vầy, ta tốt với Quyền nhi cũng là hẳn nên.”

Chu Du không biết từ khi nào cũng đã sửa miệng, cùng giống như Tôn Sách gọi Tôn Quyền “Quyền nhi”.

“Hai người các ngươi đều là kẻ tài, một văn một võ, nếu tương lai cũng có thể thế này, ắt hẳn có thể chiếm được chỗ đứng trong thiên hạ này.”

“Đa tạ.”

Tôn Sách nghe thấy được, trong lòng đắc ý, âm thầm nhếch cong khóe miệng lên, trường thương vung càng dốc thêm lực. Chu Du hơi khẽ nghiêng đầu qua, lén trộm nhìn Tôn Sách. Tôn Quyền trên đùi cậu ngồi không yên, một lát liền nhảy xuống, chạy đi tìm Tôn Sách.

Chu Du ngửa đầu nhìn bầu trời, giờ đã nhá nhem tối, bèn tiễn danh lưu về, tản bộ trong sân viện, cậu duỗi cái eo mỏi, lại vì do ngồi cả ngày nên eo đau đứng không vững,  loạng choạng vài bước về sau.

Trong dự liệu, Tôn Sách từ sau người đỡ lấy cậu.

“Thực sự bội phục ngươi, có thể nói cùng người kia lâu như vậy, ngồi động cái cũng không, phải như ta thì sẽ buồn chết mất.”

Chu Du cười cười: “Nói về chuyện có hứng thú, tự khắc sẽ không cảm thấy nhàm chán.”

“Phải không, ta thấy lưng của ngươi khả năng không cảm thấy như vậy.”

“Ngồi lâu thôi, rất bình thường.”

Tôn Sách nhún vai, lại khoác tay lên bả vai Chu Du: “Có muốn đi dạo không?”

“Đến phố Thần Tiên?”

“Đương nhiên không phải, là ra cổng nhà đi dạo.”

“Được.”

Thế là hai người ra cổng nhà, trên dải phố an tĩnh ngoài cửa cùng bước kề vai. Nắng chiều trải ngợp đường phố, khói bếp tỏa bốn bề, hương thức ăn ngập tràn. Trước cửa mỗi nhà mỗi hộ đều có mấy người nhàn rỗi, trẻ em rượt bắt nô đùa, lão nhân thì ngồi trên ghế trông theo bọn chúng.

Nhưng Chu Du để ý thấy một ít khác lạ. Cậu soi kỹ vài người ở góc phố một hồi, đụng đụng Tôn Sách, hỏi nói:

“Đó là hộ nhà mới đến sao?”

Tôn Sách nhìn kĩ, lắc lắc đầu: “Chỗ này không hề di dời, hẳn là gương mặt lạ. Làm sao thế?”

“Không có gì, có lẽ chỉ là khách khứa thôi.”

Có điều sau khi hai người quay vòng trở về, những người kia liền đổi nơi, đến một đầu khác trên con phố dài, thậm chí còn lảng vảng ở quanh Tôn gia. Điều này càng gợi lên sự hoài nghi của Chu Du, sau khi họ rời đi, Chu Du hỏi thăm người ở xung quanh, tiếp đó nhìn lại một vòng những nơi mà họ đã đi qua.

Nhưng thật đáng tiếc, bất cứ cái gì cũng phát hiện được.

“A Sách, ta cảm thấy mấy người kia có chút khả nghi, dạo tới nhớ đề phòng nhiều thêm.”

Tôn Sách cũng không hỏi tại vì sao, thẳng thắn đáp lời chập nhận.

Giờ cơm tối, trên đường phố tĩnh mịch móng ngựa lộc cộc. Tôn Quyền tuy nhỏ, nhưng loáng chốc liền nghe ra là tiếng của phụ thân, thoát khỏi Ngô phu nhân liền chạy ra ngoài. Tôn Sách thấy vậy, mau chóng đuổi theo ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Tôn Kiên khoác gió bụi trở về nhà, bên cạnh Tôn Kiên còn có Viên Thuật hắn đã nghe qua trong thư.

Phụ thân lâu ngày chưa gặp người mặc áo giáp, trên mặt còn có vết thương do vật lộn sa trường. Ông nhấc bổng Tôn Quyền lên, để Tôn Quyền nghịch tua đỏ trên mũ sắt của ông.

“Quyền nhi, lâu như vậy không gặp có nhớ ta đó không?”

Ngô phu nhân từ từ bước ra đáp lời ông, phu nhân dịu dàng cười, khẽ cúi người: “Phu quân.”

Dắt ngựa ngoài nhà, Tôn Kiên tháo mũ sắt, ẵm Tôn Quyền vào phòng.

Khi Chu Du liếc cái nhìn đầu tiên vào Viên Thuật, trong con mắt cậu lóe qua một tia sáng không rõ ý. Viên Thuật chú ý đến ánh mắt của Chu Du, quay đầu về phía thiếu niên kia thả một nụ cười. Chu Du lịch sự cúi đầu, nhưng trong lòng lại ngầm phán đoán Viên Thuật.

Cậu không ưa Viên Thuật.

“Phụ thân ra ngoài chuyến này có thu hoạch gì không? Đổng tặc thế nào rồi? Trung Nguyên hiện tại tình hình như nào?”

Câu hỏi dồn dập của Tôn Sách khiến Tôn Kiên chớp mắt trở tay không kịp. Ông chẳng qua ra ngoài ngót gần một năm, Tôn Sách đã lớn phổng nhiều như này. Ông cũng không biết trong một năm này, Tôn Sách đã tiếp xúc với người nào, có điều được biết trong thư, Tôn sách thật đã kết giao với rất nhiều danh sĩ.

Đương nhiên, Chu Du cũng nằm trong đó.

“Lương Châu binh biến, phái triều đình Đổng Trác đi đánh dẹp, bại rồi. Trong triều lại phái Trương Ôn Trương Huệ Thứ, Trương Huệ Thứ mời ta cùng đi trước, lần này ta đi thảo phạt Lương Châu. Có điều Đổng Trác kia khí thế ngang ngược, Huệ Thứ lấy chiếu thư mời khách, hắn lại kéo dài rất lêu mới đến. Huệ Thứ lòng dạ phụ nhân, không đành nghe lời ta giải quyết Đổng Trác, làm nhiễu lòng quân, giảm quân uy, ta liền rời đi. Chuyện của Lương Châu, không có tham dự quá nhiều. Cơ mà dọc đường kết giao Viên Công Lộ, trái lại tính là thu hoạch.”

Viên Thuật nghe Tôn Kiên nhắc đến mình, đứng thẳng người chắp tay. Chu Du không thích, chẳng thèm nhìn lấy một cái. Nhưng mà Tôn Sách thập phần sùng bái phụ thân, đối với người phụ thân quen ắt nhiên cũng có cảm tình yêu mến theo. Hắn khách sáo rất nhiều cùng Viên Thuật, cuối cùng khẽ nói với Chu Du: “A Du, ta thấy ngươi lớn lên có khi sẽ giống hắn, phong thái lỗi lạc, mưa kế hơn người.”

Chu Du nghe thấy lời khen ngợi không hợp ý nghĩ, nhất thời dở khóc dở cười. Nhưng khi Tôn Sách giới thiệu cậu cho Tôn Kiên và Viên Thuật, cậu chỉ cảm thấy không khí lúng túng bao phủ trong toàn bộ căn phòng – Ít nhất tự cậu không tình nguyện.

“Phụ thân, đây là A Du, từ huyện Thư đến bái phỏng con. A Du rất lợi hại, đối với việc thiên hạ đều có kiến giải của bản thân, con định để A Du làm thầy giáo của Quyền nhi.”

“Tại hạ họ Chu tên Du, Người huyện Thư, được nghe danh A Sách, đặc biệt đến bái phỏng.”

Tôn Kiên sớm đã soi xét qua Chu Du, liên tục tán thưởng. Viên Thuật cũng là người tâm tư khéo léo, có thể nhận thấy tài năng lộ ra trên người Chu Du, nhưng Chu Du vẫn là thiếu niên, thái độ đối với Viên Thuật của cậu bị Viên Thuật nắm bắt chuẩn xác, trong lòng Viên Thuật đối với người này cũng đặt sẵn đề phòng.

Ánh mắt Ngô phu nhân từ trong nhóm người đảo mắt một vòng, để ý có điều không đúng, liền nói: “Phu quân một đường mệt nhọc, hiện tại hay đừng nói những chuyện như này? Còn nói thêm nữa, đồ ăn đều sẽ nguội mất.”

Mọi người lúc này mới thu mũi nhọn, yên tĩnh ăn cơm.

...

Tối đó, Tôn Sách không đến tìm Chu Du mà vòng bên Tôn Kiên hỏi đông hỏi tây, còn để Tôn Kiên nghiệm thu thành quả luyện tập của hắn. Chu Du ngồi một mình trong căn phòng, nhiều lần nghĩ về những khuôn mặt lạ trên đường phố lúc chập tối. Nghĩ đến nghĩ đi, cậu vẫn không yên tâm, khoác thêm áo, ra khỏi cửa.

Đang là trời thu, trên phố có rất nhiều cỏ khô. Nhưng khi cậu bước ra cửa, phát hiện rõ rệt số lượng cỏ đã nhiều lên, lá rụng cũng bị người cố ý gom lại gần Tôn gia. Cậu đứng một hồi, phát hiện gió đêm nay cũng lớn hơn chút so với thường ngày, là điềm không tốt.

Cậu trở về trong viện, tìm đến Ngô phu nhân, mô tả kĩ càng điều cậu thấy và bảo Ngô phu nhân chuẩn bị sẵn đủ nước bên ngoài nhà. Ngô phu nhân cũng cảm thấy lo sợ bất an, Chu Du nói như vậy, liền gấp rút vội đi chuẩn bị - Suy cho cùng tối nay Tôn Kiên trở về nhà, phu nhân cũng thập phần lo lắng có kẻ thù bắt kịp.

Khi Tôn Sách cùng phụ thân đang trò chuyện hết sức vui vẻ, hắn bất chợt nghĩ đến Chu Du. Hắn quay người tìm, lại phát hiện Chu Du không có ở trong phòng. Hỏi ngoài nhà mới biết Chu Du vì lo lắng đã tự mình đi trông cửa.

Tôn Sách vỗ đầu, trong lòng thầm nhủ thế mà lại để Chu Du đi trông một mình, vội vàng cầm trường thương ra cửa tìm Chu Du. Mới ra khỏi nhà thì vừa hay nghe thấy sau tường truyền đến tiếng sột soạt. Hắn cùng Chu Du nhìn nhau một cái, vội gấp rút xông đến sau tường, bắt tại trận hai người đang cầm đuốc. Chúng nhìn hai người họ, quăng đuốc vụt chạy mất. Do màn đêm, Tôn Sách không truy đuổi theo nữa, chỉ lớn tiếng la to “Cháy rồi”. Gia nhân trong nhà nhanh chóng mang nước ra, dập tắt ngọn lửa còn chưa kịp bùng lên. Động tác dứt khoát làm cho Tôn Sách kinh ngạc.

“Đây là... A Du ngươi căn dặn gia nhân?”

“Ừm, trước đó phát hiện có người cố ý tụ cỏ khô ở chỗ này. Huynh với phụ thân khó mới đoàn tụ, ta liền tự ý sắp xếp người chuẩn bị sẵn nước.”

Tôn Sách thở dài, vỗ vỗ bả vai Chu Du.

“Đa tạ.”

“Nên làm thôi. Chỉ là huynh có đầu mối của kẻ phóng hỏa không?”

“Có lẽ là quân phiệt nhỏ gần đây, là kẻ thù của phụ thân, nghe được phụ thân hôm này trở về, liền bày người phóng hỏa ở đây.”

“Mọi khi cũng có sao?”

“Có.”

Chu Du nhăn mày, hồi lâu sau đưa ra lời mời với Tôn Sách:

“Nếu như một thời gian sau phụ thân huynh rời khởi nhà, chỗ này cũng sẽ không quá an toàn, không bằng tạm thời cùng ta đến huyện Thư?”

Tôn Sách có hơi kinh ngạc, hắn dù biết nơi này bị nhiều người nhắm tới, nhưng trước nay chưa nghĩ đến rời đi.

Nhưng bình tâm mà tính, nếu như hôm nay không có Chu Du, một mình hắn sẽ không tài nào trụ được.

“Vậy cũng không phải không được, ta hỏi phụ thân mẫu thân đã.”

“Ừ. Giai đoạn hiện tại, huynh càng phải chú ý. Dang tiếng bên ngoài, rất nhiều người sẽ nhắm vào huynh.”

“Ừm ừm, ta biết rồi——

...

Qua vài ngày, Tôn Kiên và Viên Thuật lần nữa rời Phú Xuân, lên đường tới *Trường Sa. Tôn Sách đã đồng ý đề nghị của Chu Du, với Ngô phu nhân và Tôn Quyền cùng nhau chuyển đến huyện Thư. Chu Du xuất thân thế gia, hết mực chu toàn, để thuận tiện cho họ di chuyển, đã sắp xếp cho họ căn trạch lắn bên đường và rất nhiều gia phó. Lúc này đã vào cuối thu, mà huyện Thư gần phía bắc, vô số tán lá đã rụng rơi, chỉ còn sót lại ít sắc xanh lơ lửng trên không trung, lưa thưa lác đác, không còn sức sống. Mà hôm nay, Tôn Sách đến nhà Chu Du, gặp mặt mẹ của Chu Du. Kể đến cũng khéo, Ngô phu nhân và Chu phu nhân hai người đều giống Tôn Sách và Chu Du, vừa gặp như đã quen lâu. Hiển nhiên, sau vài lần trò chuyện, quan hệ hai nhà hết sức hòa hợp.

*Chú thích cho ai cần: Trường Sa đây chỉ một huyện thuộc thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

Đêm đó, Tôn Sách lần đầu tiên bị mất ngủ. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Phú Xuân, nghĩ đến phụ thân. Ngủ không được, cầm trường thương ra cửa phòng.

Trong sân không có cây quế, ngay cả sắc lục của lá cây cũng không có. Trăng say đổ rượu, không chốn ẩn mình.

Lặng lẽ, hắn lần nữa vung trường thương lên.

Hắn luôn cảm thấy, đây tựa hồ là lần cuối cùng hắn gặp gỡ phụ thân.

 ⇐Chương trước

Chương sau⇒

Nhận xét